Cố Hành ôm cô cả lẫn chăn lòng, mở miệng định c.ắ.n cổ cô: “Đây cũng là chuyện xảy tự nhiên.”
“Tự nhiên cái gì chứ, đây buổi tối…” Tô Chiêu Chiêu thể thoát , đành cầu cứu bên ngoài: “Cứu…!”
Cố Hành rảnh tay, liền dùng miệng chặn lời cô .
Tô Chiêu Chiêu: “Ưm… quá đáng!”
Rốt cuộc ai mới là quá đáng?
Vu vạ cho khác.
Tô Chiêu Chiêu quá đáng Cố Hành ôm lòng xoa nắn đủ kiểu, hôn hết đến khác.
May mắn là Cố Hành tha cho cô, để dấu dâu tây nào.
Không may là môi cô sưng, giống như ăn ớt siêu cay sáng sớm .
Cố Hành mặc quân phục , cài cúc áo ngay ngắn, vết hằn cổ che kín .
Đội mũ quân đội, mặt mày hớn hở .
Tô Chiêu Chiêu giận dỗi lườm mấy cái, tiếc là nhận .
Đến đơn vị, Tiểu Đường chằm chằm môi cô: “Chị Tô, chị cũng đ.á.n.h son ?”
Tô Chiêu Chiêu: “Không, ăn ớt.”
Tiểu Đường ngưỡng mộ: “ là ở chỗ chị ăn ớt ghê thật.”
Tô Chiêu Chiêu: “… .”
giỏi quá!
Địa điểm đào tạo bố trí ở khu vực công cộng, phòng họp quá nhỏ, đủ chỗ cho nhiều như .
Đồ đạc ở khu vực công cộng dọn dẹp sạch sẽ, để lộ một khá rộng rãi.
Đến giờ, nhân viên hợp tác xã tập trung .
Giám đốc Lưu phát biểu và tuyên bố bắt đầu.
Tô Chiêu Chiêu chính thức giảng bài.
Phần đầu tiên là kiến thức lý thuyết.
Cô rõ ràng, ngôn ngữ súc tích, mở lời, khí vốn còn xì xào bàn tán liền im lặng hẳn.
Cô giảng bài chỉ lý thuyết, mà còn đưa ví dụ về các t.a.i n.ạ.n thường xảy trong thực tế, giúp trực quan hơn về tầm quan trọng của việc học ‘kiến thức sơ cứu’.
Hồi sức tim phổi áp dụng trong những trường hợp nào, v.v.
Không chỉ hồi sức tim phổi, mà còn các kiến thức sơ cứu khác, ví dụ như cố định bằng nẹp, v.v.
Rồi ví dụ như tác hại của việc m.á.u lưu thông, v.v.
Và cả “lặc ngốc tử” (phương pháp đẩy dị vật ), tức là ‘phương pháp sơ cứu Heimlich’ mà gọi.
Khi Tô Chiêu Chiêu học, một bạn cùng phòng đến từ Hà Nam, khi huấn luyện kiến thức sơ cứu ở trường, cô rằng ‘phương pháp sơ cứu Heimlich’ mà hiện tại đều thực ông cha truyền ở Hà Nam từ lâu, ông cô từ nhỏ, sớm hơn ‘phương pháp sơ cứu Heimlich’ bao nhiêu năm.
Đáng tiếc, giới học thuật hiện nay đều cho rằng đây là ‘cái ôm sự sống’ do bác sĩ Mỹ phát minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-146.html.]
Giảng xong lý thuyết, tiếp theo là thực hành.
Thực hành là một việc phiền phức, nhưng thể , ít nhất giúp họ trực quan rằng như thế nào, xong là quên ngay.
Nếu mô hình mô phỏng hồi sức tim phổi thì mấy.
Tô Chiêu Chiêu hỏi ai tình nguyện lên thương , một ai hưởng ứng, ai nấy đều lùi , sợ cô gọi tên.
Tiểu Đường giơ tay.
“Em lên!”
Tiểu Đường đỏ mặt, vẻ mặt như thể sẵn sàng hy sinh.
Giám đốc Lưu vỗ tay: “Đồng chí Tiểu Đường đáng tuyên dương, thưởng một chiếc phích nước!”
Lời Giám đốc Lưu dứt, các đồng chí nam đều hối hận.
Người thời nay đều rụt rè, hổ, Tô Chiêu Chiêu cũng sẽ quá, ví dụ như hô hấp nhân tạo cô cũng sẽ thực sự hôn lên, ấn tim cũng sẽ ấn thật.
Người nhịp tim thể tùy tiện ấn tim.
Câu Tô Chiêu Chiêu nhấn mạnh.
Cô chỉ hướng dẫn họ cách mở đường thở, khi thổi khí miệng thương nhất định bóp mũi, khi thở nhanh chóng nới lỏng tay, vị trí ấn tim, phương pháp, lực đạo, v.v.
Tiểu Đường căng thẳng nãy giờ, thấy chỉ thôi, liền còn hồi hộp nữa.
Lại còn thưởng thêm một chiếc phích nước của hồi môn, sung sướng quá!
Khi hướng dẫn thực hành phương pháp ‘lặc ngốc tử’, Tô Chiêu Chiêu lưng Tiểu Đường, ôm lấy cô bé, nắm tay đặt ở bụng, mẫu cho xem.
“Nếu là trẻ nhỏ cũng phương pháp khác…”
Đợi tất cả các bài học kết thúc, Tô Chiêu Chiêu để tự do phát biểu.
Hồ Giai hỏi đầu tiên: “Không thể hôn miệng ?”
Phó giám đốc Hồ trừng mắt cô : “Con gái gì thế! Im ngay!”
Hồ Giai phục: “Vốn dĩ là mà, cái hô hấp nhân tạo đó, khác gì hôn miệng ! Chúng là nữ đồng chí nếu thật, sẽ chỉ trỏ cả đời!”
Lời Hồ Giai , ít tán thành quan điểm của cô .
Tô Chiêu Chiêu : “ đều ngại, Giám đốc Lưu tổ chức buổi đào tạo , là để nắm thêm một kỹ năng. Mọi hãy nghĩ xem, nếu thương là của , khi các bạn nắm kỹ năng , thể cứu chữa của ? Khi đối mặt với của , các bạn còn nghĩ đến ngại ngùng, nghĩ rằng đây là giở trò lưu manh ? Khi sinh mạng đang đe dọa, điều gì là quan trọng nhất?”
Giám đốc Lưu : “Tiểu Tô đúng, các cô đấy! tổ chức buổi đào tạo , yêu cầu các cô cứu khác, nhưng khi gặp chuyện, ít nhất tự cứu !”
Tiểu Đường thẳng dậy: “Cảm ơn Giám đốc Lưu và chị Tô cho em cơ hội học tập ! Anh họ em hồi nhỏ đuối nước mất , nếu lúc đó gia đình em một , họ em mất, nếu còn sống, giờ chắc cũng lấy vợ .”
Có khác : “Quê một cái hồ lớn, năm nào mà chẳng c.h.ế.t đuối một hai , thấy cái .”
“Ông đương nhiên thấy , ông là đàn ông mà!” Hồ Giai .
“Đàn ông thì ? Phụ nữ thì ? Nếu chúng đều , đàn ông cứu đàn ông, phụ nữ cứu phụ nữ chẳng ? Mấy cô phụ nữ cứ thích lằng nhằng.”
“Ông ai đấy?”
“Ai thì .” Đừng phiền giành phích nước.
Phó giám đốc Hồ vỗ bàn: “Thôi! Đang đào tạo mà, cãi cái gì!”