“Cô Mai thế? Sao cởi áo cô ?”
“Không , cô thò tay miệng cô gì?”
“Mai …”
Dương Mai hét lên: “Mọi đừng nữa! Đừng vây quanh, mau tản !”
Lời khuyên nhủ nghẹn trong cổ họng, đều nghĩ Dương Mai điên !
Bị cái c.h.ế.t của cô kích động đến điên.
Người trong làng đều cảm thấy dám nữa.
Dương Mai còn hôn miệng cô , còn đè lên n.g.ự.c cô , gần còn thấy cô lẩm bẩm đếm .
Nhiều khuyên, lúc dám bước tới.
Một còn nghĩ cô là để cô c.h.ế.t cũng yên .
Mẹ chồng Dương Mai ban đầu thông gia dọa, bây giờ con dâu dọa, bệt đất nước mắt nước mũi giàn giụa.
Bà nghĩ rằng chỉ c.h.ế.t một mạng đền một mạng thì chuyện mới qua .
Dương Mai cũng nhớ bao nhiêu hồi sức tim phổi, chỉ nhớ một câu, tỉnh thì dừng .
Mồ hôi trán chảy mắt, mắt cô đau rát, cô cũng dám chớp mắt, dám dừng dù chỉ một khắc.
Người đàn ông trong nhà hàng xóm gọi về, chồng cô định kéo cô , cô trực tiếp hét lên “Cút”.
Mãi cho đến khi cán bộ thôn gọi đến, ông mới cho , Dương Mai đang cứu cô .
Cán bộ kiến thức hơn dân làng, hiểu rộng hơn, tuy ông , nhưng chuyện như .
“Thật sự cứu ?”
“Không thể nào? Mẹ cô Mai hết thở mà, cũng cứu ?”
Cán bộ : “Dù thì báo như .”
Biết Dương Mai đang cứu , ai dám phiền cô nữa.
ai mặt tin rằng Dương Mai thể sống .
Người tắt thở , Diêm Vương sai quỷ sai câu hồn, nếu chuyện cũng sống , trừ khi mặt trời mọc đằng Tây.
Dương Mai mệt đến thở dốc, mồ hôi đầm đìa, dường như bộ sức lực trong cơ thể rút cạn.
Sắc mặt cô trắng bệch như giấy, còn chút máu, những giọt mồ hôi to như hạt đậu ngừng lăn xuống, ướt cả vạt áo. Hai tay cũng run rẩy kiểm soát, gần như thể nắm chặt .
Lúc , Dương Mai cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cô cảm thấy đến giới hạn, thể tiếp tục nữa.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc cô sắp sụp đổ, một âm thanh bất ngờ lọt tai cô – “Ợ” !
Âm thanh kỳ lạ khiến Dương Mai sửng sốt, cô trợn tròn mắt!
Mẹ Dương Mai tỉnh !
Dương Mai mừng đến phát : “Mẹ! Mẹ! Mẹ cảm thấy thế nào?”
Mẹ Dương Mai yếu ớt mở mắt: “… Mai .”
Giọng gần như thấy, gọi tên con gái một tiếng, mơ màng ngất .
“Mẹ!” Thấy cô phản ứng, Dương Mai lo lắng vô cùng.
Cán bộ mạnh dạn đưa tay thăm dò thở, lập tức : “Có thở ! Mau lên! Đưa bệnh viện!”
Chồng Dương Mai đưa tay định bế vợ, Dương Mai liền kéo : “Tháo cửa giường , khiêng ! Nhanh lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-148.html.]
Chồng Dương Mai cô chỉ huy cuồng.
Khoảnh khắc , hình ảnh vợ trở nên vô cùng cao lớn trong mắt !
Cả làng đều giật .
Thấy Dương Mai thật sự sống , phản ứng đầu tiên là tiến lên hỏi thăm, mà là sợ hãi lùi vài bước!
Trời ơi!
Thật sự sống !
Chuyện quá kinh khủng!
Người c.h.ế.t còn thể sống ?
Dương Mai như thể đến điện Diêm Vương cướp hồn cô về !
Nhiều già nghĩ như thế.
Một già sợ quỷ sai đến câu , tiện thể câu luôn hồn họ , lén lút bỏ , dám hóng hớt nữa.
Cửa giường nhanh chóng tháo , vài đàn ông khiêng , Dương Mai theo , cùng đến bệnh viện.
Xe buýt lắc lư dừng ở ngã tư đường, Ngô Thừa An dắt vợ con xuống xe.
Vợ , Phương Lôi, cúi đầu địa chỉ trong tay: “Chắc là ở đây ?”
Ngô Thừa An một tay dắt con gái, một tay xách túi lưới, trong túi lưới đựng khá nhiều đồ, ngón tay hằn lên những vết đỏ sâu.
“Chắc là , chúng về phía , gặp thì hỏi.”
Cả nhà liền theo con đường phía .
Đi một đoạn, thấy một phụ nữ lớn tuổi xách giỏ rau về phía họ, liền vội vàng gọi hỏi: “Thím ơi, xin hỏi, thím đồng chí Tô Chiêu Chiêu ở ?”
“Ai?”
“Đồng chí Tô Chiêu Chiêu, con trai cô tên là Cố Tưởng, chồng cô là đoàn trưởng, cũng họ Cố.”
“Nhà cô , , các cô cứ thẳng… Thôi, dẫn các cô .”
“Vậy cảm ơn thím.”
Người phụ nữ vẫy tay: “Khách sáo gì chứ. Đi theo .”
Vừa tò mò đ.á.n.h giá họ: “Các cô là họ hàng nhà cô ?”
Ngô Thừa An: “Không , cả nhà họ là ân nhân của chúng , chúng đến cảm ơn họ.”
“Ân nhân?” Người phụ nữ chợt hiểu : “Ồ, , các cô là bố của cô bé con trai cô cứu báo ?”
Rồi về phía đứa trẻ đang Phương Lôi dắt: “Là cô bé ?”
Ngô Vi Vi hổ nép lưng .
“ , là chúng , nhân lúc ngày nghỉ công thời gian, vội vàng đến thăm.”
“ là cảm ơn thật, cứu mạng con gái các cô mà, tờ báo đó cũng xem , nguy hiểm lắm!” Tuy bà chữ nhiều, nhưng bà .
Chẳng mấy chốc, cả nhóm đến cổng sân nhỏ nhà họ Cố.
“Ở đây .” Người phụ nữ đưa tay ‘bộp bộp’ đập cửa: “Đoàn trưởng Cố, nhà ? Nhà khách .”
“Ai ?”
Tô Chiêu Chiêu đang tưới cây hoa trong nhà, tiếng đập cửa liền hỏi một tiếng, đặt bình nước xuống mở cửa.
Mở cửa , trong những bên ngoài, cô chỉ nhận đập cửa, là nhà quân nhân trong khu, ở xa nhà cô.