Tô Chiêu Chiêu: “… À.” Cô dịch ghế để dựa tường thoải mái hơn.
Mùi thơm vịt hầm trong bếp khiến cả nhà hít hà suốt buổi chiều, Cố Niệm và Cố Tưởng bài tập cũng tập trung.
Hai đứa bắt đầu tập thư pháp, ở trường chính thức học, cô giáo bảo chúng cứ tự quen ở nhà ngày nghỉ, thứ Hai sẽ chính thức bắt đầu.
Cố Hành mang về một chồng báo cũ, hai đứa xong bài tập liền bắt đầu vẽ vời báo.
Tô Chiêu Chiêu cửa sổ phòng phía Tây, thỉnh thoảng ngẩng đầu một cái… thể nổi, đúng chuẩn vẽ bậy.
lúc cô định chỉ bảo thì Cố Hành dậy, phòng chỉnh tư thế cầm bút cho chúng, ngoài tiếp tục bện rèm cỏ.
Chỉnh vẫn là vẽ bậy…
Tô Chiêu Chiêu cũng vội, cứ để chúng từ từ luyện, luyện nhiều sẽ quen.
Cứ cách một lúc cô đặt sách xuống bếp một , lật mặt thịt vịt, hoặc xem chừng lửa, đợi vịt hầm mềm nhừ, nước súp cạn gần hết, cô một viên than tổ ong mới lò, chặn lỗ thông gió phía , để vịt trong nồi tiếp tục hầm.
Thời gian trôi qua nhanh, sách trong tay kịp lật mấy trang, đến giờ cơm tối .
Cố Hành cuối cùng cũng bện xong rèm cỏ để treo ở phòng phía Tây, như thường lệ sang nhà hàng xóm mượn thang, khi , bảo Tô Chiêu Chiêu múc một bát thịt vịt , mang sang nhà họ Chu.
Lúc về vai vác chiếc thang, tay bưng bát quà đáp lễ của nhà họ Chu, một bát bánh trứng thập cẩm đầy ú ụ, xếp chồng lên , tổng cộng tám chiếc bánh.
Tô Chiêu Chiêu nhận lấy, “Em đang định vo gạo đây, khỏi cần nấu cơm nữa .”
Cố Hành : “Lúc sang chị dâu đang tráng bánh, là ngửi mùi thơm nhà cả buổi chiều, định ăn chút đồ ngon, nên mới tráng bánh.”
Bánh tráng bằng bột mì trắng, lúc tráng phết dầu mè, mặt bánh vàng óng, bóng lưỡng, ngửi cũng thơm.
Chương 55: Có lòng tham nhưng gan bậy
Đặt bánh tráng lên bàn, Tô Chiêu Chiêu bếp.
Cố Tưởng và Cố Niệm ngửi mùi cả buổi chiều, nước bọt nuốt bao nhiêu , hai em chờ đợi nữa đặt bút lông xuống, nhanh chân chạy bếp giúp đỡ.
Không lâu , một bát thịt vịt nóng hổi, thơm lừng bưng đặt ngay ngắn.
“Mau nếm thử xem em ngon .” Tô Chiêu Chiêu đưa đũa cho Cố Hành.
Cố Hành nhận lấy đũa, cách ăn , “Chắc chắn ngon .”
“Anh nếm ?”
Chưa ăn khen .
Tô Chiêu Chiêu chợt nhớ đến một cảnh tượng: một đàn ông ghế sofa chơi điện thoại, vợ mặc đồ xinh hỏi , thèm ngẩng đầu, miệng cứ lải nhải bảo .
Cố Hành cô một cái, thầm nghĩ cái còn cần nếm ?
Mùi thơm hàng xóm suýt nữa ngất ngây .
“Nếu ngon, sẽ thơm thế .”
“Cái chắc , câu ‘hữu xạ tự nhiên hương’ , lẽ thịt vịt cũng , ngửi thơm nhưng ăn ngon. Đoàn trưởng Cố, kiểm chứng khen ?”
Cố Hành: “…”
Không hiểu , cảm thấy cô cố tình trêu chọc .
Cố Tưởng và Cố Niệm cầm đũa, miếng thịt vịt thơm phức, bố …
Ăn chẳng ngay ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-67.html.]
Có gì mà tranh luận thế?
Thế giới lớn, thật khó hiểu?
Tô Chiêu Chiêu bỏ qua cho , tủm tỉm, “Mau ăn .”
Cô cũng thấy kỳ lạ, tự dưng kiếm chuyện tranh cãi gì.
Từ góc độ tâm lý học mà …
Tâm lý học cái quái gì, !
Cố Hành cầm đũa gắp miếng thịt vịt đầu tiên cho Tô Chiêu Chiêu, đến con gái và con trai.
Cố Tưởng và Cố Niệm cảm ơn, chờ nữa nhét thịt vịt miệng, “Ừm ừm ừm… ngon quá!”
“Mẹ ơi, ngon thật, bố sai .”
Cố Hành nuốt miếng thịt vịt trong miệng, Tô Chiêu Chiêu, đ.á.n.h giá một cách nghiêm túc, trách nhiệm và thực tế, “Rất ngon.”
Tô Chiêu Chiêu: “… Vậy ăn nhiều .”
Tô Chiêu Chiêu giờ thể tự nhiên chung giường với Cố Hành, lúc đầu cô còn suy nghĩ lung tung, trong đầu là tiểu thuyết lãng mạn, cơ bắp của mà thèm thuồng, mắt rời .
Bây giờ thì, lên giường còn thể trò chuyện với vài câu, chuyện xong đắp chăn ai ngủ phần nấy.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phát huy trọn vẹn bốn chữ ‘vợ chồng già’!
Đoàn trưởng Cố chút buồn bực, rõ ràng cảm nhận ánh mắt Tô Chiêu Chiêu đổi.
Cảm giác đó giống như một bông hoa, lúc đầu : Wow! Đẹp quá!
Vài ngày : Ừm, .
Tóm là, ánh mắt cô còn sáng lấp lánh nữa.
Lúc đầu thường xuyên cảm nhận ánh mắt cô lén , hai ngày nay, hầu như .
Cũng sờ eo nữa…
Ví dụ như lúc giường, đây, cảm nhận sự căng thẳng của cô, còn bây giờ, vẻ mặt cô ngày càng tự nhiên, càng thư giãn, hai vợ chồng dường như nên là như , nhưng hiểu , Cố Hành cảm thấy điều đúng.
Điều đúng!
Cố Hành lật , nhích gần Tô Chiêu Chiêu hơn.
Tô Chiêu Chiêu ngáp một cái, “Tắt đèn , em buồn ngủ .”
‘Cạch’ một tiếng, Cố Hành vươn tay tắt đèn.
‘Kẽo kẹt.’ Chiếc giường gỗ phát một tiếng động nhỏ.
Một lát , ‘cà kẽo…’
Tô Chiêu Chiêu: “!” Cái tiếng cà kẽo , khiến nghi ngờ quá! Anh đang nhào bánh giường đấy ?
Cô mở mắt lật về phía Cố Hành một cái.
“!”
Anh dựa sát từ lúc nào ?
Người ngủ lúc nào cũng ngay ngắn, khi ngủ ở , sáng dậy vẫn ở đó (dù cô từng thấy, nhưng thể tưởng tượng ), nhúc nhích tí nào ?