TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-12-05 09:53:25
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người lên tiếng chính là đó gẩy bàn tính, Tô Chiêu Chiêu vẫn luôn nhớ, và định nhân cơ hội , thể hiện khả năng tính nhẩm mặt các đồng chí ở cửa hàng bách hóa.

Có cơ hội thể hiện thì cần giấu giếm gì.

Hiệp , chỉ hai .

Chủ nhiệm Lưu cho mang hai chiếc bàn tính , và bảo đồng chí phòng Tài vụ một dãy lên giấy cho họ tính, đều là phép cộng, ai nhanh nhất và chính xác nhất thì đó thắng.

Người vội vàng giành lấy tờ giấy ghi đặt ở vị trí gần nhất, cuống quýt gẩy những hạt bàn tính.

Tô Chiêu Chiêu nhanh chậm, một tay chống cằm, một tay đặt bàn tính.

Tay cô động, chỉ mắt các con giấy.

“Cô đừng tính đấy chứ?”

lẩm bẩm.

“Không mà còn đề nghị thi tính toán, ngốc ?”

mà, cô văn hóa, ngay cả bàn tính cũng gẩy, chắc chắn thắng …”

lúc đều nghĩ cô , Tô Chiêu Chiêu trực tiếp kết quả, “Năm trăm sáu mươi hai đồng ba mươi bảy xu.”

Trong khi đó, mới gẩy đến con thứ hai bàn tính, cô tuy gẩy bàn tính, nhưng tốc độ chậm.

Thật giả ?

Không gẩy bàn tính mà cũng tính ?

Chủ nhiệm Lưu lập tức về phía đồng chí phòng Tài vụ.

Đồng chí phòng Tài vụ định cầm bàn tính mặt Tô Chiêu Chiêu lên, Trưởng phòng Tài vụ gạt sang một bên, “Để .” Ông cầm bàn tính lên tính tanh tách, một lúc , “ , chính xác là năm trăm sáu mươi hai đồng ba mươi bảy xu.”

Ồ!

Tính nhẩm ! Giỏi quá! Lại còn nhanh như !

Người tính nữa, kết quả còn tính gì?

Tô Chiêu Chiêu thắng cả ba hiệp!

Lần thì ai cũng còn lời nào để nữa.

Không, Trưởng phòng Tài vụ lời , “Đồng chí Tô, cô tính, ba mươi hai đồng tám mươi lăm xu cộng một trăm bảy mươi tám đồng chín mươi chín xu trừ một trăm sáu mươi chín đồng bảy mươi ba xu cộng…”

Ông một tràng , nhiều hơn cả , tự gẩy bàn tính.

Tô Chiêu Chiêu bàn tính của ông , nghiêng đối diện với ông , và đưa câu trả lời trong vòng ba giây khi ông con cuối cùng.

“Ồ! Giỏi thật! Nhanh hơn cả !”

“Gần như tính kết quả cùng lúc với Trưởng phòng Lý.”

Trưởng phòng Lý phòng Tài vụ đặt bàn tính xuống, “Đồng chí Tô gẩy bàn tính ?”

Tô Chiêu Chiêu ?

, hồi tiểu học học, nhưng quên gần hết, bảo cô bây giờ cầm bàn tính tính cộng trừ, còn nhanh bằng tính nhẩm.

nguyên thì .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-77.html.]

tiếp xúc nhiều, cơ hội nhất định sẽ học, để bản tinh thông.”

Trưởng phòng Lý vui, “Khi nào cô sẽ dạy cô.”

Trưởng phòng Tạ phòng Mua bán nhảy , “Lão Lý, ông ý gì? Muốn cướp của phòng chúng ?”

Trưởng phòng Lý lườm , “Vị trí phù hợp nhất với đồng chí Tô là phòng Tài vụ của chúng , phòng Mua bán gì, lãng phí nhân tài!”

“Phòng Tài vụ các ông thiếu , thiếu là phòng Mua bán chúng đây, Tiểu Đường ngoài tuần còn nghỉ, chỉ vì .”

Người còn , nội bộ cửa hàng bách hóa tranh giành .

Chủ nhiệm Lưu vội vàng xua tay, “Đồng chí Tô ở phòng nào chúng bàn , bây giờ vội.”

Chủ nhiệm Trần hãnh diện, lưng thẳng tắp, xem ai dám ông tư vị!

Người do ông sắp xếp đến, đơn vị còn tranh nhận!

Đoàn trưởng Cố đáng tin cậy, vợ càng đáng tin cậy! Xứng đáng là vợ chồng.

“Bây giờ các cô còn gì để ?”

Còn gì để nữa chứ?

Hết lời !

Vợ Liên trưởng Triệu cứ như chuyện từng xảy , còn đến kéo tay Tô Chiêu Chiêu, “Em gái, thật sự xin em, chị em năng lực như , văn hóa như , chị thật sự nghĩ em từng học, nếu chị chắc chắn đến gây chuyện , chị ngưỡng mộ những văn hóa như em nhất.”

Tô Chiêu Chiêu rút tay , khóe miệng vẫn nở nụ , “Em quả thật từng học, nhưng ai từng đến trường thì nhất định văn hóa? Thế hệ chúng học, là do nguyên nhân thời đại gây , chúng học, bây giờ điều kiện , chúng nên học , từ từ học, sẽ ngày học thôi.”

Chủ nhiệm Trần: “ , các cô đồng chí Tô xem, là tự học điều kiện gian khổ mà thành, các cô nên học tập đồng chí Tô, nhiều chữ, nhiều, còn sợ sắp xếp công việc ?”

Vợ Liên trưởng Triệu , “ cũng lắm chứ! cái đầu , đây? Thôi, Chủ nhiệm Trần, ông đừng khuyên nữa, ở căng tin .”

Chủ nhiệm Trần: … lười khuyên cô lắm! Đồ ngốc nghếch!

Xua tay đuổi , “Mọi mau về nhà , đừng đây nữa.”

“Được, chúng về đây, cần tiễn.”

Ai thèm tiễn cô? Chủ nhiệm Trần xoa trán.

Đợi hết, Chủ nhiệm Trần mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện mất thời gian, trời còn sớm nữa, Cố Hành còn đến doanh trại, kéo Tô Chiêu Chiêu sang một bên.

“Anh đây, phòng Tài vụ và phòng Mua bán đều , phòng nào là do em quyết định, nếu sắp xếp phòng , thì với .”

Tô Chiêu Chiêu hỏi , “Anh tò mò tại em tính nhẩm nhanh như ?”

Cố Hành cô, “Là hiểu rõ về em.”

Tô Chiêu Chiêu , “Vậy thì tìm hiểu nhiều hơn nhé, chúng cùng tìm hiểu.”

Cố Hành gật đầu.

“Hai vợ chồng đang gì đấy?” Chủ nhiệm Trần chuyện với Chủ nhiệm Lưu xong, đầu thấy Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu , còn nữa, chậc chậc! Tình cảm thật .

Cố Hành trả lời mà lái sang chuyện khác: “ đến doanh trại , Chủ nhiệm Trần cùng .”

“Có, còn một đống việc đây, chúng ngay bây giờ.”

Hai chào tạm biệt Chủ nhiệm Lưu, Chủ nhiệm Lưu và Tô Chiêu Chiêu cùng tiễn họ cửa.

Loading...