TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-12-05 10:03:42
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chiêu Chiêu cùng thủ kho bê vải đến cửa hàng phía .

Thấy vải, mắt Diệp Thư Lan sáng lên, đưa tay sờ thử, “Loại thích hợp.”

Một nữ quân nhân bên cạnh cô : “Số vải chắc đủ dùng , như chúng cần chạy lên thành phố nữa.”

Diệp Thư Lan gật đầu, “Chắc chắn là đủ.”

Họ lấy hết hơn một cuộn vải đỏ.

Tô Chiêu Chiêu và Tiểu Đường cùng đo vải, đo Tiểu Đường hỏi han, “Là để may trang phục múa hả? thấy các chị từ tiệm may sang.”

Diệp Thư Lan mỉm , “Không , là dùng để múa đấy.” Nói xong, ánh mắt cô lướt qua Tô Chiêu Chiêu.

“Múa gì ?” Múa mà dùng nhiều vải thế ?

Một nữ quân nhân khác : “Quốc Khánh sẽ biểu diễn trong quân đội, đến lúc đó sẽ thôi.” Phải giữ bí mật.

Tiểu Đường thở dài: “Không chúng xem . Chị Tô thì chắc chắn là , chị là quân nhân.”

Nghe Tiểu Đường Tô Chiêu Chiêu là quân nhân, các nữ quân nhân đều cô một cái, nhưng cũng chỉ một cái mà thôi, ở khu gia binh thiếu nhất chính là quân nhân.

Mua vải xong, các nữ quân nhân mua thêm một đồ dùng cá nhân trong hợp tác xã, đó mới rời .

Đi đến cửa, Diệp Thư Lan đầu Tô Chiêu Chiêu một nữa.

Lần Tô Chiêu Chiêu trực tiếp đối diện với ánh mắt cô .

Diệp Thư Lan khóe miệng cong lên, và gật đầu với cô, ôm vải .

Họ đến tiệm may.

Từ lúc cửa hàng đến lúc rời , mỗi Diệp Thư Lan cô, Tô Chiêu Chiêu đều cảm nhận , cô hình như chút tò mò về cô, nhưng ác ý.

Không ác ý là nhất, cô giống như những cuốn tiểu thuyết niên đại cô từng đây, tranh giành với nữ chính.

Hy vọng đồng chí Vu Huệ Tâm cũng học hỏi nữ chính một chút, đừng kiếm chuyện vô cớ.

Trên đường tan ca về nhà, Tô Chiêu Chiêu gặp Nghiêm Quang ở gần cổng nhà.

“Đoàn trưởng Nghiêm.”

“Đừng khách sáo thế, gọi là Lão Nghiêm là .” Nghiêm Quang đến để báo tin cho Cố Hành, “Tối qua thành phố, sáng sớm nay Bắc Kinh họp với Tư lệnh, dự tính một tuần mới về. Nếu ở nhà chuyện gì cần giúp đỡ, cứ tìm …”

Tìm ư?

Cô sợ Vu Huệ Tâm hãm hại.

Nghiêm Quang báo tin xong thì , Tô Chiêu Chiêu về nhà, ghế bập bênh, nhất thời cảm thấy trống trải.

Phải một tuần nữa mới về cơ .

Lâu thật!

Cố Tưởng Cố Niệm tan học về, Tô Chiêu Chiêu báo tin cho chúng.

Hai em đều khá thất vọng, một tuần gặp bố .

Lâu quá!

Tô Chiêu Chiêu dậy khỏi ghế bập bênh, “Hai đứa bài tập , nấu bữa tối, tối nay chúng ăn bánh trứng ?”

Hai em đương nhiên , bánh trứng mềm mại, đặc biệt ngon.

Bài tập hôm nay ít, chẳng mấy chốc xong, hai em bếp giúp đỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-89.html.]

Cố Niệm líu lo : “Mẹ ơi, hôm nay chúng con tiết âm nhạc, cô giáo dạy chúng con hát, còn kéo đàn accordion nữa, con hát cho ạ?”

Tô Chiêu Chiêu phết một chút dầu chảo, múc một muỗng hỗn hợp trứng và bột đổ chảo, “Được chứ, con hát .”

“Anh trai, chúng cùng hát .”

Cố Tưởng mím chặt môi, hát cùng lắm.

Cậu bé cảm thấy học thuộc.

Cố Niệm bắt đầu hát, “Cánh đồng của chúng , cánh đồng tươi , dòng sông xanh biếc, chảy qua cánh đồng lúa bát ngát…

Hát xong một bài, Tô Chiêu Chiêu vỗ tay, chút kinh ngạc, chất giọng , khác bao nhiêu so với những gì cô từng TV.

Tiểu Niệm thiên phú ca hát đấy!

Cô còn phát hiện một vấn đề, “Bài hát học hôm nay, lời con nhớ hết ?”

Trí nhớ là quá ?

Cố Niệm vui vẻ gật đầu, “Con hát mấy là nhớ hết , cô giáo con hát , lạc giọng, nhiều bạn khác lạc giọng đấy.”

Cố Tưởng cũng gật đầu, “ , trong lớp em hát nhất.”

Tô Chiêu Chiêu hỏi Cố Niệm: “Tiểu Niệm thích ca hát ?”

“Thích ạ!” Nhìn thấy cô giáo kéo đàn accordion mắt cô bé rời , lớn từng , đây là đầu tiên cô bé thấy.

“Mẹ ơi, cô giáo chỉ kéo kéo đàn accordion, ngón tay gảy gảy, là nhạc vang lên, tài giỏi quá!”

“Đợi con học sẽ nó vang lên như thế nào thôi.” Tô Chiêu Chiêu .

Cố Niệm mắt tròn xoe, “Con thể học ạ?”

“Tất nhiên là thể , để hỏi thăm .”

Thanh nhạc tách rời, con bé thiên phú về mặt , đương nhiên bồi dưỡng thật .

Cố Niệm vui mừng khôn xiết, nắm tay trai nhảy tưng tưng tại chỗ mấy cái, “Anh trai, thấy , em thể học đàn accordion !”

Cố Tưởng cô bé cho chóng mặt, “Biết , .”

“Anh trai học ?”

“Anh học.” Cố Tưởng hứng thú với cái , nhập ngũ!

, Cố Tưởng kế hoạch cho tương lai của , giống như bố, đoàn trưởng!

Bảo vệ Tổ quốc, lương cao!

Cố Niệm vui mừng xong mới phản ứng , “Mẹ ơi, học đàn accordion đắt lắm ạ? Mua đàn accordion tốn tiền, học phí cũng tốn tiền nữa đúng ?”

Nhắc đến tiền, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

Tô Chiêu Chiêu: “Yên tâm , lương bố các con cao, bây giờ cũng việc , tháng nào cũng lương, hai đứa học gì cũng học .”

Cố Tưởng rõ tình hình kinh tế gia đình, “Yên tâm mà học , nhà bây giờ thiếu khoản .”

học, để em gái học là , dù thiếu tiền cũng tiết kiệm chứ!

Cố Niệm gật đầu, “Con nhất định sẽ học thật !”

Con bé ý chí học mạnh mẽ như , Tô Chiêu Chiêu đương nhiên ủng hộ, tranh thủ buổi trưa hôm nghỉ, cô đến trường học.

“Cô giáo Trịnh.”

Thấy cô, mắt cô giáo Trịnh sáng lên, “Mẹ Cố Niệm, chị đến đúng lúc lắm, đang chuyện với chị đây.”

Loading...