TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-12-05 10:04:19
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật trùng hợp?
“Chuyện gì cô? Cô .”
Cô giáo Trịnh mời cô xuống, còn rót cho cô một cốc nước.
“Sắp đến Quốc Khánh , trường dự định tập một tiết mục để chào mừng Quốc Khánh, và sẽ cùng đoàn văn công biểu diễn trong quân đội, Cố Niệm hát , trường dự định thành lập một đội hợp xướng, để con bé hát chính, các bậc phụ ủng hộ ?”
Tô Chiêu Chiêu đương nhiên thấy , “Được chứ, ủng hộ!”
“Vậy thì , chỉ là về trang phục … kinh phí của trường dù cũng hạn.” Đây cũng là lý do cô giáo Trịnh chuyện với phụ , cứ hễ nhắc đến chuyện tốn tiền, nhiều phụ sẽ chùn bước.
“Cứ theo sắp xếp của trường, chúng tự chuẩn , hoặc trường mua sắm thống nhất, chúng chịu tiền và phiếu đều .”
Cô giáo Trịnh thở phào nhẹ nhõm, “Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của phụ !”
Cô giáo Trịnh xong, Tô Chiêu Chiêu cũng ý định của .
“Muốn học đàn accordion hả, chứ, cần tìm giáo viên thanh nhạc nào cả, chính là dạy thanh nhạc đây.”
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, “Cô giáo Trịnh dạy Ngữ văn ?”
Cô giáo Trịnh : “ cũng dạy thanh nhạc, tiết thanh nhạc ít, giáo viên Ngữ văn như đây học qua chuyên ngành , nên kiêm nhiệm luôn.”
“Nếu Cố Niệm học, thể theo học, nếu thi đại học, nếu phát triển theo hướng thanh nhạc cũng thể, thành phố Hải của chúng một trường nhạc viện đấy.”
Thành tích của Cố Niệm , cộng thêm điều kiện gia đình cũng , cha là là những phụ chú trọng việc học của con cái, trong bối cảnh trưởng thành như , cô giáo Trịnh hề nghi ngờ việc cô bé thể thi đại học.
Thi đại học là chuyện lâu , Tô Chiêu Chiêu nhẩm tính, đến khi Cố Tưởng Cố Niệm thi đại học lúc là năm sáu lăm, mà năm sáu sáu sẽ hủy bỏ thi đại học, áp dụng hình thức công nông binh tiến cử nhập học, học sinh khóa của họ vặn ở cuối.
Đến lúc đó tình hình cụ thể , bây giờ vẫn rõ, nếu thi đậu đại học đương nhiên càng , nếu thì đợi mười năm .
lúc đó các trường đại học thực sự học kiến thức ?
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, nghĩ những chuyện bây giờ còn quá sớm, dù còn mười năm nữa.
Theo cô giáo học, thể tay để dạy, Tô Chiêu Chiêu chủ động đề nghị trả học phí.
Cô giáo Trịnh liên tục từ chối, “Không , , vốn là giáo viên của con bé, dạy con bé là chuyện nên , thể thu thêm học phí chứ.”
Tô Chiêu Chiêu liền : “Nếu chỉ dạy một hai buổi thì đề cập, nhưng học thanh nhạc là chuyện lâu dài, sẽ mất ít thời gian của cô, đây là khóa học ngoài chương trình giảng dạy của trường, chúng thể lợi dụng cô vô ích , nếu cô nhận, ngại để Cố Niệm theo học.”
Cô giáo Trịnh suy nghĩ một lát đồng ý, tiền là thứ ai chê.
Hai thỏa thuận về phí dạy kèm, mỗi tuần hai buổi, một tháng là tám buổi, phí dạy kèm hàng tháng là ba đồng.
Địa điểm dạy học, sắp xếp ở trường hoặc ở nhà đều .
Theo Tô Chiêu Chiêu thấy thì khoản phí thực sự thấp, cô giáo Trịnh còn cảm thấy cao, dù học phí tiểu học hiện tại một học kỳ cũng chỉ sáu đồng.
Cô giáo Trịnh sợ thu học phí cao sẽ khác , ảnh hưởng , nên quyết định mức giá là ba đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-90.html.]
“Đàn accordion cần phiếu, nhất thời chắc chắn kiếm phiếu, nhưng cũng cần vội, con bé bây giờ vẫn nhập môn, hai tháng đầu cứ dùng đàn của , cũng sẽ giúp hỏi thăm, xem ai phiếu.”
Tô Chiêu Chiêu đương nhiên cảm ơn.
Ra khỏi văn phòng cô giáo Trịnh, ngang qua lớp học Tô Chiêu Chiêu bên trong, đứa trẻ bò bàn ngủ trưa, đứa trẻ ôm sách , hai đứa trẻ nhà cô đang sách.
Lớp học còn trống một nửa, lẽ là ngoài chơi .
Tô Chiêu Chiêu phiền chúng, về nhà.
Buổi chiều ở hợp tác xã, Tô Chiêu Chiêu liền hỏi thăm Trưởng phòng Tạ về phiếu đàn accordion.
“Cô cần phiếu đàn accordion gì?”
“Con bé nhà học.”
Trưởng phòng Tạ tặc lưỡi hai tiếng, quả hổ là gia đình đoàn trưởng, con cái học là mua cho học, một cây đàn accordion, tốn mấy tháng lương đấy.
“Nhà cô phiếu công nghiệp chứ?”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Có.”
Nhìn xem, trả lời dứt khoát , đãi ngộ của đoàn trưởng cao, thể so sánh .
Trưởng phòng Tạ hâm mộ, “Vậy cô cứ cầm phiếu công nghiệp mua là , cần gì phiếu đàn accordion.”
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, “Phiếu công nghiệp là mua ?”
“Đương nhiên, phạm vi mua sắm của phiếu công nghiệp rộng lắm, chủng loại hàng hóa ở hợp tác xã chúng hạn, cô cũng là chuyện bình thường, dù những loại phiếu hàng năm đều đổi, hàng hóa cần mua bằng phiếu cũng đang tăng dần từng chút một.”
Điều Tô Chiêu Chiêu thật sự rõ, xem còn nhiều thứ học hỏi, theo kịp thời cuộc.
Tuy nhiên, nếu dùng phiếu công nghiệp thì đương nhiên càng .
“Nếu cô cần gấp, cứ nhờ Tiểu Dương Tiểu Lục giúp mang về, họ là thu mua, thường xuyên chạy lên thành phố.” Trưởng phòng Tạ hạ giọng, “Đến lúc đó cứ theo giá thu mua của hợp tác xã chúng mà mua, giá sẽ rẻ hơn, cái coi như phúc lợi nội bộ của chúng .”
“Được thôi, lát nữa sẽ tìm họ giúp đỡ. Cảm ơn Trưởng phòng!” Giá cả thể rẻ hơn đương nhiên càng . Cô ý định thành phố trong thời gian , Chủ nhật , cũng rảnh.
Trưởng phòng Tạ xua tay, bưng chén thong thả .
Tiểu Đường xích gần, “Chị Tô, chị định cho con gái đoàn văn công ?”
Tô Chiêu Chiêu , “Bây giờ chuyện còn quá sớm, con bé còn nhỏ mà.”
“Tám chín tuổi mười tuổi ? Thực cũng nhỏ nữa, đợi con bé mười bốn mười lăm tuổi, cứ để bố nó sắp xếp đoàn văn công là chứ gì, tính , cũng chẳng còn mấy năm nữa .”
Còn mười bốn mười lăm tuổi đoàn văn công, cô để con gái đoàn văn công sớm như ?
“Quân đội tuyển quân giới hạn tuổi tác, mười bốn mười lăm tuổi còn thành niên mà.”
“Có gì ? Dựa cấp bậc của Cố đoàn trưởng, cứ cái đặc cách tuyển dụng là chứ gì!”
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu, “Cái , theo quy định, chúng chuyện đặc biệt.”