TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-12-05 10:09:41
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Lai Bảo cúi đầu cắm mặt về nhà, “Lúc nếu cô ngăn cản, quan hệ của với chị cả cũng đến nỗi như .”

Trong lòng cũng thấy ấm ức, dù gì cũng là chị em ruột, bình thường mâu thuẫn gì, qua thì thôi, ghi thù trong lòng chứ?

Lúc một tiếng nào, bây giờ phái về chở lương thực, ngay cả một lá thư, một lời nhắn cũng gửi cho .

Đây còn là chị cả của ?

“Anh còn ? Nếu giỏi giang chúng sống sung sướng, tằn tiện như thế ?” Hứa Đại Nữu tức giận véo một cái.

“Lúc cô còn gả Tiểu Niệm con dâu nuôi từ bé, chị cả chắc chắn còn thù chuyện .” Dù cũng của , đều là vấn đề của bà vợ .

“…” Hứa Đại Nữu im lặng, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt Tô Chiêu Đệ, luôn hiền lành, nắm chặt nắm đ.ấ.m gào mặt cô vì chuyện con dâu nuôi từ bé.

Tô Lai Bảo một cái, “Quan hệ hai nhà chúng , dựa chức vị của rể, những chuyện khác, hai thằng Đại Trụ Tiểu Trụ nhà chắc chắn sẽ sắp xếp quân đội, chúng nó là cội rễ của nhà họ Tô, chị cả chắc chắn sẽ bảo rể sắp xếp thỏa, hai đứa nó cũng thể quan lớn, chúng hưởng phúc hết.”

Anh thì thôi, càng Hứa Đại Nữu càng hối hận.

Hai đứa con trai của cô cứ thế lỡ dở.

Trong đầu lóe lên một tia sáng, cô lập tức kéo Tô Lai Bảo , “Anh xem chúng thế …”

Người lái xe ăn bữa trưa ở nhà Tô Căn Sinh, nghỉ ngơi một lát, Tô Căn Sinh gọi mấy dân làng đến khiêng lương thực lên xe, khi , Quách Đại Nương gói một túi khoai lang khô tự phơi mang cho lái xe gửi Tô Chiêu Chiêu.

Người lái xe nhận lấy, lái xe tải rời khỏi thôn Tô Gia.

Xe tải chạy thẳng về phía Bắc, chạy từ ban ngày đến ban đêm, buổi tối dừng ở một nhà trọ.

Không qua bao lâu, trong thùng xe truyền đến tiếng sột soạt, tấm bạt che mưa treo ở trong cùng thùng xe lật lên!

Hứa Đại Nữu thở phào, nhỏ giọng hỏi Tô Lai Bảo, “Giờ chắc còn ai nữa nhỉ?”

Tô Lai Bảo dậy, cẩn thận vịn thành thùng xe ngoài, “Không ai, giờ , chắc chắn đều ngủ hết .”

Hứa Đại Nữu ôm bụng, “ xuống vệ sinh thôi, nhịn suốt đường .”

Tô Lai Bảo cũng nhịn lâu lắm , hai vợ chồng dìu , lén lút xuống xe.

Sân nhà trọ tối om, hai vợ chồng mới đến, nhà vệ sinh xây ở , cuối cùng còn cách nào, giải quyết nhu cầu sinh lý ở góc tường.

Vừa giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Hứa Đại Nữu thấy đói bụng.

Hai vợ chồng vội quá, nhét ba đứa con cho nhà đẻ, lén lút trèo lên xe, suốt đường sợ phát hiện, trốn trong tấm bạt che mưa đến nỗi dám nhúc nhích.

“Bếp ở nhỉ?”

Tô Lai Bảo kéo Hứa Đại Nữu đang định tìm đồ ăn trong bếp, “Cẩn thận khác phát hiện. Mau lên xe .”

“Ai phát hiện chứ, đều ngủ , nhà trọ lớn như , bếp chắc chắn đồ ăn.”

“Nửa đêm nhà chuột cô còn phát hiện , cô chạy bếp lục lọi thể phát hiện chứ, chúng đừng gây chuyện, xe lạc khoai lang khô sẽ đói , nếu ở đây phát hiện, chắc chắn sẽ tống cổ về.”

Nghe , Hứa Đại Nữu tìm bếp nữa, cùng Tô Lai Bảo trèo lên xe tải.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-94.html.]

🎁 Chương 77: Bảo Bối Của Cô

Hai vợ chồng ở xe, đói thì nhai khoai lang khô, ăn lạc, lạnh thì đắp tấm bạt, cứ thế ở xe thêm một ngày nữa.

“Sao vẫn đến nhỉ?”

“Chắc là xa lắm.”

Tối ngày thứ ba, đợi đèn nhà trọ tắt hết, hai vợ chồng xuống xe, họ kìm , mò bếp nhà trọ…

Đợi hai ăn no bụng, vui vẻ cầm bánh bao , chiếc xe đỗ trong sân… biến mất.

Sân trống .

“Xe ?” Hứa Đại Nữu sang hỏi Tô Lai Bảo.

Tô Lai Bảo cũng ngớ , “ … Vừa nãy còn ở đây mà.”

Hai vợ chồng hốt hoảng, chạy khỏi nhà trọ chạy đường cái, ngay cả bóng dáng chiếc xe cũng thấy.

“Giờ đây…” Hứa Đại Nữu phịch xuống đất, hoảng hốt đến mức đập đùi.

Tô Lai Bảo cũng ngây , ngay cả họ đang ở địa phận nào cũng .

Hai vợ chồng hoảng loạn, nãy cũng hạ giọng, thế là ồn ào đến nhân viên trực ban nhà trọ, còn tưởng trộm , cầm đèn pin chạy xem, lúc thấy vợ chồng Tô Lai Bảo đang xổm bên lề đường cổng.

“Ê! Làm gì đấy!”

Đèn pin chiếu thẳng , hai vợ chồng giật bật dậy, “Không gì cả, gì cả.”

Hứa Đại Nữu hoảng loạn, chiếc bánh bao nhét trong túi áo rơi .

Ánh đèn pin lia tới chiếc bánh bao đang lăn mặt đất.

Sắc mặt hai vợ chồng tái mét, kịp nghĩ gì khác, ba chân bốn cẳng chạy rừng cây đối diện đường.

Nhân viên cũng phản ứng , đuổi theo , “Mau đây! Bắt trộm!”

Hô như , hai vợ chồng chạy càng nhanh hơn.

Tô Chiêu Chiêu nhận cây đàn accordion do Lục Hạo Nhiên mang về.

Hai trăm tám mươi đồng, vỏ ngoài màu đen, bàn phím đen trắng xen kẽ, khi gấp giống như một chiếc vali nhỏ, hai bên dây đeo, thể khoác lên vai, đeo lưng đều .

Tan cô xách về nhà, đặt bàn ở gian giữa.

tập luyện tiết mục Quốc Khánh, bọn trẻ về nhà muộn hơn một tiếng, Tô Chiêu Chiêu cũng vội nấu cơm, kéo ghế bập bênh sân, lấy cuộn len đan một chút tối qua , ghế bập bênh tiếp tục đan áo len.

Đợi đến giờ, cô mới đặt cuộn len xuống, dậy bếp nấu cơm.

Cố Niệm về đến nhà thấy cây đàn accordion đặt bàn, mắt mở to hết cỡ, “Anh ơi, em nhầm chứ?”

Cố Tưởng xoa đầu cô bé, rối mái tóc cô bé, “Không nhầm , chính là đàn accordion đấy, mua cho em.”

Cố Niệm vui mừng nhảy cẫng lên, ôm cây đàn accordion chạy bếp tìm Tô Chiêu Chiêu, ở cửa bếp, mắt lấp lánh, gì.

Loading...