"Chỉ một tẹo thôi," Hoắc Chiến Đình ghé sát mặt ,"Vợ ơi, bao lâu chúng ... Em định bù đắp cho ?"
Bàn tay Hoắc Chiến Đình bắt đầu giở trò.
Khương Nghiên nóng bừng tai, bàn tay ấm nóng khiến gò má cô ửng đỏ, nhưng hề ngăn cản.
Bỗng nhiên, Hoắc Chiến Đình bế Khương Nghiên lên, thẳng về phía giường!
Khương Nghiên vòng tay ôm cổ , đặt cô xuống giường, những nụ hôn như vũ bão phủ xuống.
Khương Nghiên cũng nhiệt tình đáp , ánh mắt mơ màng.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, trượt xuống theo khóe môi, khuy áo cũng từng chiếc mở .
Tất cả cứ thế thuận theo tự nhiên!
Một tiếng , cuộc chiến kết thúc.
Bao ngày tháng "hạn hán", giờ mới "tưới mát" một , Hoắc Chiến Đình vẫn thấy , tiếp tục chiến đấu đến sáng, nhưng đúng lúc , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp—
"Hoắc trung đoàn trưởng! Có tình hình khẩn cấp, Tưởng Sư trưởng gọi lập tức tới Chỉ Huy Bộ!"
Hoắc Chiến Đình đen mặt, nghiến răng rủa: "Mẹ nó!"
Khương Nghiên lặng lẽ thở phào, thúc giục: "Đi , việc công quan trọng hơn!"
Hoắc Chiến Đình , đè lên cô, than vãn: "Vợ ơi, giả vờ thấy ?"
Khương Nghiên giật khóe miệng: "Anh xem? Mau dậy !"
Ngoài cửa, binh sĩ tưởng Hoắc Chiến Đình tỉnh, hét toáng lên: "Hoắc trung đoàn trưởng! Có thấy ?"
C.h.ế.t tiệt!
Hoắc Chiến Đình uể oải bò dậy mặc quần áo!
Tại Chỉ Huy Bộ.
Tưởng Sư trưởng mặt mày nghiêm trọng, thấy Hoắc Chiến Đình bước đưa cho một bản báo cáo mật: "Vừa nhận tin, biên giới động tĩnh, cấp chỉ đích danh dẫn đội trinh sát!"
Hoắc Chiến Đình nhanh chóng lướt mắt qua nội dung, lông mày nhíu chặt: "Lần hành động bất ngờ ... Có liên quan đến chuyện của phó sư trưởng ?"
"Chắc là thăng chức!" Tưởng Sư trưởng đáp. Nếu đẩy xa, thì bọn họ mới dễ tay!
Ánh mắt Hoắc Chiến Đình trầm xuống, gì thêm, lập tức tập hợp quân đội xuất phát.
Trước khi lên đường, đặc biệt ghé về nhà, Khương Nghiên chuẩn sẵn hành lý cho , trong đó vẫn mấy gói t.h.u.ố.c cô tỉ mỉ chọn lựa.
"Biên giới Vân Thành nhiều muỗi rắn chuột rết, em chuẩn t.h.u.ố.c xua đuổi ," Khương Nghiên dặn dò.
Hoắc Chiến Đình bất ngờ ôm chặt cô: "Anh sẽ cố gắng về sớm!"
Không hiểu , trong lòng Khương Nghiên cứ thấp thỏm lo lắng, như thể chuyện chẳng lành sắp xảy .
cô cũng thể chỉ dựa cảm giác mà giữ , chỉ thể dặn dặn : "Anh nhớ cẩn thận, lấy an đầu, nếu gì bất thường thì rút lui ngay, thành nhiệm vụ cũng chẳng , thiếu mấy cái quân công đó!"
"Anh sẽ cẩn thận!" Hoắc Chiến Đình cam đoan.
Khương Nghiên sẽ lời, càng kẻ hèn nhát, nhưng còn định gì đó thì nụ hôn của Hoắc Chiến Đình chặn .
Hôn xong, Hoắc Chiến Đình vuốt má cô, khẽ: "Đợi trở về!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-70-nguoi-dep-manh-me-chinh-phuc-ga-tho-kech/365.html.]
Rồi xoay rời , ngoảnh .
Nửa tháng , trong rừng rậm biên giới Vân Thành.
Hoắc Chiến Đình đột nhiên hạ lệnh: "Tạm nghỉ tại chỗ!"
Bọn họ trinh sát suốt nửa tháng, chẳng phát hiện dấu hiệu nào của quân địch, cũng thấy quân đội đối phương bất kỳ động thái nào.
Chỉ tìm thấy một chiếc quân huy vô dụng của địch bỏ đường !
Hoắc Chiến Đình tựa gốc cây, ngón tay vuốt ve chiếc quân huy trong tay, trong khi Châu Vân Cảnh và Chung Khuê đang nhóm lửa nấu cơm.
Kỳ Tiêu thì đang xem tấm bản đồ biên giới mà Tưởng sư trưởng đưa khi xuất phát!
Trên bản đồ đ.á.n.h dấu năm vị trí động tĩnh, bọn họ kiểm tra ba nơi, còn hai.
Vì nhiệm vụ chỉ là do thám động thái địch, cần hành động thêm, nên Hoắc Chiến Đình chỉ dẫn theo ba : Kỳ Tiêu, Châu Vân Cảnh, Chung Khuê.
"Lão đại, tấm bản đồ vẻ đúng lắm?" Kỳ Tiêu đoạn đường bắt buộc để đến điểm trinh sát thứ tư, liền bước hỏi.
Hoắc Chiến Đình rướn cổ bản đồ: " chỗ nào?"
Kỳ Tiêu chỉ một chỗ: "Căn cứ địa hình xung quanh, nơi thể là đồng bằng, là vách đá mới đúng!"
"Đồng bằng thành vách đá, thể?" Châu Vân Cảnh cũng bỏ dở việc nấu ăn, chạy xem.
Chung Khuê cũng tới góp mặt: "Kỳ ca, đây là bản đồ do tổ chức phát, thể sai ? Hay là nhầm?"
Kỳ Tiêu tin bản đồ của tổ chức vấn đề, nhưng càng tin phán đoán của bản : "Chỗ đó ngay phía , tới tận nơi là rõ thôi!"
" !"
Chung Khuê vứt câu cẩn trọng theo hướng vách đá.
Trời tối hẳn nên dễ ẩn nấp, Chung Khuê cực kỳ cẩn thận, từng chút một tiến gần. Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng "rắc", cành cây gãy!
Có ?
Quân địch?
Phản ứng đầu tiên của Chung Khuê là địch, liền nhẹ chân theo hướng âm thanh để theo dõi.
càng gần, càng sửng sốt: quân địch, năm chẳng thèm ngụy trang, còn mặc quân phục Hoa Quốc!
Ai nấy đều đang cầm t.h.u.ố.c nổ!
Bọn họ , nhưng Chung Khuê dám rõ.
Sợ phát hiện, dám tới gần hơn, chỉ thấy họ đang ôm t.h.u.ố.c nổ tiến về phía vách đá.
Nếu đêm đến, cả nhóm tiếp tục tiến lên theo bản đồ ghi là "đồng bằng", hậu quả sẽ thế nào...
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Còn nhiều t.h.u.ố.c nổ như thế!
Chung Khuê dám tưởng tượng!
Anh lặng lẽ rút lui, báo tình hình cho Hoắc Chiến Đình.
Năm tên thì chẳng hề đội của Hoắc Chiến Đình đến. Theo tin bọn chúng , nhóm Hoắc Chiến Đình hai ngày nữa mới tới đây, nên yên tâm chậm rãi hành động.
Thậm chí còn tiêu tiền chơi bời ở trấn mới lên núi.