Đột nhiên Hồ Hưng tỉnh dậy, dụi mắt mấy , về phía cửa sổ, lân là cái bóng trắng đó lướt qua, nó mặc bộ đồ màu trắng, lơ lửng trung, hình như chân.
Hồ Hưng hét lên còn to hơn âm thanh của ai đó: " A, quỷ."
Tiếng hét của , những cho nhà của Hà Niệm giật tỉnh dậy, còn cho hàng xóm xung quanh đó đều đ.á.n.h thức dậy hết . Mọi mặc quân áo tới xem.
Hồ Hưng tùy tiện mặc quân áo cong chân lên chạy.
Mọi ngăn hỏi rốt cuộc chuyện gì. Anh mở miệng quỷ, thì ngẫm , ban ngày tới điều tra thì là do mê tín, bây giờ là gặp quỷ, đây là tự tát mặt ? Không thể , nhất quyết thể .
Anh chỉ thể trừ : " Không , gặp ác mộng thôi. ngủ ở đây nữa, tìm em của ."
Hà Niệm chạy tới kéo : " Đồng chí Hồ, , vẫn tìm kết quả mà."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Hồ Hưng dùng lực đẩy Hà Niệm , : " Đồng chí Hà, thể là do hiểu lầm , mê tín. đây.
Hồ Hưng và Vương Tiền giống như con ch.ó , nhếch nhác mà rời .
Dựa trí nhớ hai bọn họ về phía Thanh Điểm. Lúc đó là 2,3 giờ sáng, trời ánh trăng, nhưng sáng, thể miễn cưỡng mà mò đường .
mà, hai họ quen đường, cũng ai để hỏi, cứ cứ thì phát hiện sai đường. Đi đến khu rừng phía Thanh Điểm, Vương Tiên ngước mắt lên thì đột nhiên thấy mấy con quỷ đang nhào tới chỗ bọn họ. Tiếng gió xào xạc trong khu rừng giống như tiếng quỷ .
Hai đều lạnh sống lưng, sởn gai ốc khắp . Hai bọn họ cái gì cũng , chỉ co chân bỏ chạy, cẩn thận, rơi xuống rãnh, cái rãnh cũng khá sâu. Hai mất cả nửa ngày mới treo lên .
Đợi tới khi cuối cùng hai bọn họ cũng tới Thanh Điểm, là 4 giờ sáng , đợi một lúc nữa thì trời cũng sáng. Quách Lâm ngáp một cái hai mở cửa .
Hồ Hưng và Vương Tiền tiếng ngáy khắp cả phòng, ngửi thấy mùi hôi chân, đột nhiên cảm thấy an . Bọn họ ngủ hai tiếng đồng họ, trời sáng, liền nhanh chóng rời như một con ch.ó đang xoắn. Thậm chí cũng nào trong họ thiếu một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-70-nu-thanh-nien-tri-thuc-doc-mieng/108.html.]
Hoàng Thất Bảo chính là thiếu, lúc đó Hoàng Thất Bảo một tấm vải đen che kín mặt mũi, tứ chi trói, tiếng mài d.a.o vang đến bên tai .
Trong phòng ngoài tiếng mài d.a.o còn mơ hồ thấy tiếng chuyện, là một nam một nữ. Hoàng Thất Bảo thể tiếng của cô gái là Hà Tinh Thần còn đàng trai là Quách Lâm. Anh lên tiếng phát hiện miệng cũng bịt vải .
Quách Lâm đang khuyên Hà Tinh Thần: "Chị Hà, chẳng chị từng đồng ý với bọn em là sẽ gây sự nữa ?”
Giọng điệu của Hà Tinh Thần lạnh lùng kiêu ngạo: “Cái trách chị , ai bảo tự tới. Em yên tâm, chỗ của chúng vô cùng hẻo lánh xa xôi, g.i.ế.c c.h.ế.t cũng chẳng ai tra ."
Hoàng Thất Bảo dọa sợ túa cả mồ hôi, dám cử động chỉ sợ đối phương phát hiện tỉnh.
Hà Tinh Thần mài d.a.o : " Con d.a.o cùn quá , con d.a.o họ Hoàng quá cùi, chặt tốn nhiêu sức. Nếu như một con d.a.o như con d.a.o của thợ mổ heo là , chặt xương sườn một cái là gãy thành từng khúc.
Hoàng Thất Bảo rút rẩy, suýt tè quần. Lúc hối hận oán trách, hối hận tại nghĩ tới việc đến tận cửa, oán trách Hồ Hưng và Vương Tiền hai bọn họ tại giữ lời hứa. Lúc mời khách, hai bọn họ vỗ n.g.ự.c nhất định sẽ giúp , bây giờ thì , trong ký túc xá Thanh Điểm khiêng ngoài, hai bọn họ đều hề , bây giờ cũng hai họ .
Hà Tinh Thần liếc Hoàng Thất Bảo đang ngôi ghế với thở trở nên dồn dập, cả run lên, giả vờ ngủ, cô hỏi Quách Lâm: " Tiểu Quách, chắc chắn cháu trai của và Hồ Hưng rời khỏi khu rừng chứ?”
Quách Lâm : " chắc chắn, sắc mặt hai họ nhớt nhạt, bước cũng định, cũng bọn họ ở nhà của Hà Niệm xảy chuyện gì ."
Hà Tinh Thần bí : " đoán bọn họ trải qua chuyện đáng sợ, nếu thì sẽ dọa sợ thành như . Sau nhất định bọn họ sẽ dám tới nữa.
Quách Lâm Hồ Hưng câu cứu: " Chị, Hồ Hưng cũng gây thù chuốc oán gì với chị, là chị đừng so đo với mặt ."
Hà Tinh Thân trầm mặc trong giây lát, rôi : " Được , đồng ý với , chỉ cân gây sự với , sẽ đụng tới .
Quách Lâm vui mừng : "Yên tâm, yêm tâm, nhất định sẽ khuyên Hưng. Có oán hận nên giải quyết nên chuốc ."
Anh vẫn còn đang suy nghĩ thêm một tí, Hà Tinh Thân mất kiên nhẫn mà : " Được , lấy nhiều lời , mau việc . Cậu lấy cho một cái chậu gỗ mang qua đây, cho đám nhà đó một ít máu.”