Chẳng những Hà Tinh Thần bắt đầu tẩy não bọn Quách Lâm Lý Đông. Cô còn đặc biệt hái một giỏ lớn rau mọng nước từ vườn rau và gửi tới nơi của thanh niên trí thức.
Mọi đều chào hỏi cô: "Đồng chí Hà, chủ nhiệm Hà.”
Ngô Hoài Hải và Triệu Thanh Minh đến xem rau, mỉm khen: "Đồng chí Hà, từ lúc cô tiếp quản vườn rau, lộc ăn . Rau trông thật." Trước rau quả đều xanh xao vàng vọt, khá hơn cỏ dại là bao, tất cả đều ăn. Nào giống như bây giờ, rau quả tươi non mọng nước, thích thú. Hà Tinh Thần : "Này, rau là do nhóm Hà Niệm Đệ giúp trồng, trông rau giỏi lắm.
Hiện tại, thể hiểu rằng trong ngành đều những chuyên môn, những trẻ chúng đào tạo chắc chắn sẽ thể so sánh . mà ưu điểm của chúng là tri thức lý luận, thể dẫn đầu bọn họ tìm phương hướng chính xác nhất. Trong tương lai, chúng phát huy thế mạnh của và dẫn dắt nhân dân xây dựng một xã hội mới, để cuộc sống trong làng hơn. Chỉ khi đó chúng mới thể sống một cuộc sống hơn. Chỉ khi một con sông lớn nước, thì một con sông nhỏ mới thể đầy."
Nhóm thanh niên trí thức gật đầu hùa theo: " đúng, đồng chí Hà đúng.'
Sau khi Hà Tinh Thần rời , một dòng nước ngâm bắt đầu dâng trào trong lòng nhóm thanh niên trí thức.
Cái miệng rộng của Quách Lâm Lý Đông giữ kín nổi, nhanh lời của Hà Tinh Thần lọt ngoài.
Chủ đề của cuộc gặp gỡ trò chuyện đêm đó biến thành: Hạ Tinh Thần lãnh đạo chúng , nghĩ ?
Có phản ứng kịch liệt, tỉ như Lý Thanh Hải và Viên Minh, hai xém chút nữa nhảy từ giường xuống: " Hả? Họ Hà lãnh đạo của chúng ? Trò ! Nếu để cho một nữ đồng chí lãnh đạo chúng , mặt mũi chúng ném chứ?”
Có : Ai năng lực lãnh đạo thì thôi, quan hệ gì tới mặt mũi chứ?”
Lý Thanh Hải lập tức đáp : 'Anh cảm thấy quan hệ là chuyện của , dù cũng thể tiếp nhận, gánh nổi.
Quách Lâm hì hì : "Mất mặt mất mặt cái gì, nếu trong trường hợp lãnh đạo, với cha cũng cảm thấy mất mặt.'
Lý Thanh Hải và Viên Minh đều đ.á.n.h một trận với Quách Lâm, hai đều tiếp lời . Thảo luận kéo dài đến tận đêm khuya mới đến kết quả, vê cơ bản thì đại đa đều đồng ý với đề xuất , nhiều chê Hà Tinh Thần suy nghĩ hão huyền như , nữ chủ nhiệm đủ cho cô giày vò , còn tính đến đầu đám thanh niên trí thức bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-70-nu-thanh-nien-tri-thuc-doc-mieng/96.html.]
Cũng hỏi Chung Sơn thấy thế nào. Chung Sơn rộng lượng : “ quan tâm ai quản lý, chỉ cân thể để phát triển từng ngày là , thật, nếu như tình nguyện chia sẻ cái nhiệm vụ đội trưởng , vui mừng còn kịp đấy."
Mọi : ˆ Anh Chung, bọn em chỉ , bất kì ai khác." Chung Sơn mỉm , mừng thâm trong lòng, xem nhân khí của cũng tệ lắm. Dù đội trưởng đến nay, xử lý chuyện công bằng công chính, lòng các đồng chí nam, một nữ đồng chí như Hà Tinh Thần thế vị trí của , đúng thật là suy nghĩ hão huyền. thể khiến nam thanh niên trí thức Hà Tinh Thần kiểm soát, mà còn thể kiếm một phần lợi đây?"
Chung Sơn còn nghĩ đến đầu mối, đội thanh niên tri thức xảy chuyện.
Sự việc tuy nhỏ nhưng cũng phức tạp: chị dâu Đỗ trong làng mất một con gà mái, ở nông thôn gà mái là tài sản quan trọng, ai mất một con gà mái chắc chắn sẽ bàng hoàng. Chị dâu Đỗ huy động họ hàng, hàng xóm tìm gà mái nhưng chị chỉ tìm thấy một ít lông gà ở ngoài sân của đội thanh niên tri thức. Bây giờ thứ đang hỗn loạn.
Chị Đỗ mất gà, chặn cửa đội thanh niên tri thức c.h.ử.i âm lên, bọn họ trả gà . Nhóm thanh niên tri thức thừa nhận.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Hai bên cãi vã càng lúc càng kịch liệt, chồng em chồng của chị dâu Đỗ cũng đến, hai bên vô cùng căng thẳng.
Có báo cáo vấn đề với đại đội.
Lưu Cao Sơn, ông Ngưu và Trương Đại Hà dẫn đầu một nhóm dân làng đến kịp thời để hòa giải xung đột.
Lúc Hà Tinh Thân mang theo đội nữ binh trông phía núi, tin tức cũng tranh thủ thời gian trở về gấp.
Lúc cô trở về, trong và ngoài sân của đội thanh niên tri thức đều chật ních vây xem.
Lần giống như lúc chỉ xem náo nhiệt, đó là đám đông tràn đầy phẫn nộ.
Có : Năm ngoái mất một con gà trống nhỏ tìm thấy ở cả. Chẳng lẽ cũng là đám thanh niên trí thức ăn trộm.
"Thật sự khả năng, thấy đám thanh niên trí thức chỉ lười biếng mà còn dùng mánh lới trộm cắp, trộm đồ và gà của dân làng."
Đám đông càng càng kích động. Dân làng bình thường đều chất phác dễ gần, nhưng khi liên quan đến lợi ích riêng của họ, họ khá đáng sợ.