[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:28:26
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nếu, cô đồng ý, chúng kết hôn muộn một chút cũng . cũng hiểu các đồng chí nữ thích gì, ngang qua cửa hàng bách hóa nên mua một ít kẹo, hy vọng cô nhận lấy.” Trương Bình Ba đưa gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ to đang cầm tay cho cô.
Dương Viện liên tục lùi , , bình thường .
“Không, , thể nhận. Ý là, liên quan đến thái độ điều kiện của , thích kiểu sống xa cách, chỉ là hợp nhãn thôi.”
“Cô hài lòng điều gì, thể đổi. Không thích sống xa cách, thể theo đến quân đội, hoặc giải ngũ cũng . Cô cụ thể xem hợp mắt cô ở điểm nào?” Trương Bình Ba tiến lên một bước, dường như trở nên gấp gáp.
Trời ơi, mới gặp một , tình sâu nghĩa nặng ?
Dương Viện dọa sợ, “Anh , cần đổi, chỉ là thích, hy vọng sẽ gặp cô gái mà hai cùng ý.” Nói xong, cô vội vàng chạy nhanh về nhà.
Trương Bình Ba lai lịch gì , đáng sợ.
Khi cô kể cho Dương , bà tin, “Không thể nào, chỉ ít thôi, ở trong quân đội thăng chức đấy. Trong nhà còn một cô em gái, bố cũng ở Xưởng Thép, là quản lý xì dầu, giấm ở Cửa hàng Lương thực Dầu. Ai cũng bảo là trai giỏi giang.”
“Mẹ cũng hỏi thăm , bộ đội từ khi còn học, từng cặp kè linh tinh với ai.”
Dương Viện lắc đầu mạnh mẽ, , , ánh mắt đó cứ chằm chằm cô, khiến cô khó chịu.
Thấy cô thực sự bài xích, Dương cũng gì thêm, “Ngày mai còn một cuối cùng, con gặp , sẽ từ từ sắp xếp cho con.”
Nghe lời , lẽ là những nguồn giới thiệu mà bà tích trữ gần đây gặp hết , Dương Viện thở phào nhẹ nhõm. Sau giảng giải thêm cho về đạo lý nước chảy thành sông, cứ như kiểu nước lũ tràn bờ thế , trách gì ngày xưa Dương Văn Bình xem mắt đến mức sợ phụ nữ, bây giờ cô thấy đàn ông cũng thấy đau đầu.
Vẫn là quán đó, gần đây cô đến thường xuyên, chủ quán nhớ mặt cô, “Cô bé, nếu thành công, quán nhỏ của chúng cũng coi là nửa bà mối của cô . Ha ha”
“Vâng, khi con kết hôn, nhất định sẽ quên gửi kẹo mừng đến cho bác.” Dương Viện ăn một miếng kem đậu đỏ, vui vẻ nheo mắt .
Có sự so sánh với Trương Bình Ba hôm qua, cô cảm thấy chỉ cần một đồng chí nam bình thường đến là .
Cô đến sớm một chút, ăn những gì ăn, uống những gì uống, lát nữa gọi thêm một bát nước lọc, đợi đối phương đến, xong thủ tục là thể về nhà ăn cơm . Nghĩ đến là thấy vui, cuối cùng cũng nghỉ ngơi một thời gian .
“Đồng chí Dương?”
Dương Viện đang ăn vui vẻ, gọi một tiếng, suýt chút nữa rơi cái thìa. Ngẩng đầu lên, đối phương cũng kinh ngạc cô.
“Phương Tín?”
Không sai, chính là Phương Tín, trai hoạt ngôn ở xưởng in.
“Anh đến xem mắt với ?”
“Người xem mắt với là cô ư?”
Hai đồng thanh. Vậy thì đúng là sai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-116.html.]
Chương 100: Ở bên trò chuyện cùng cô
“Ối chà, gần đây thư từ của đồng chí Dương đến thường xuyên quá nhỉ, chẳng lẽ chuyện vui sắp đến ?” Phương Hựu ở hậu cần lúc định xuống lầu, thấy Dương Viện mặt mày tươi , tùy tiện trêu chọc một câu.
“ thì chuyện vui gì , ngược nhà Phó Vân sắp sinh , sắp thăng chức bố mới là đại hỷ đấy.”
Nghe Phương Hựu quả thực vui, nhưng nhớ đến cái bụng bầu to đùng của vợ, trong lòng vẫn chút lo lắng.
Dương Viện xuống, lập tức mở thư .
Đây là thư của Phương Tín. Lần đó họ xem mắt ở quán , vì quen từ nên chút lúng túng. Tình hình của , in đề thi “luyên thuyên luyên thuyên” kể hết, Dương Viện đều , cũng chẳng gì để nữa.
Nói hai câu, chuyển sang chuyện truyện tranh nhỏ. Thậm chí Phương Tín lập tức kể cho cô một câu chuyện ma về trường nữ sinh thời Dân Quốc, khiến Dương Viện ôm chặt cánh tay, sợ .
Mấy ngày nay, tuy hai ở xa , nhưng đều , cũng thể ngày nào cũng gặp mặt. Phương Tín gửi cho cô một lá thư mỗi ngày, kể một câu chuyện ma. Dương Viện mỗi ngày khi ăn cơm trưa xong, đều bên cửa sổ, sưởi ấm bên bếp lò, phơi nắng mới dám mở .
Hơi sợ, nhưng vẫn nhịn xem.
Buổi sáng cuộc họp ở xưởng xác định xong danh sách giám thị. Tuyệt đối thể để công nhân ở các phân xưởng bên , trình độ của những đó hạn, công việc .
Vậy là tất cả những đang giữ các vị trí quản lý hiện tại của bốn xưởng đều . Như cộng thêm giáo viên của trường trung học nơi đặt địa điểm thi, mới thể đạt sự phân bổ hai giáo viên cho một phòng thi.
Nói đến chuyện , Dương Viện thấy buồn bực. Ban đầu cô nghĩ chỉ cần tất cả nhân sự của phòng nhân sự bọn họ, cộng thêm giáo viên nhà trường là . Nào ngờ cô quên mất, bây giờ phong trào vận động đang thịnh hành, học sinh lớp ý là bắt đầu phê bình mắng giáo viên, bắt bẻ từng câu chữ của giáo viên. Thậm chí giáo viên đang giảng bài đột nhiên đá ném trúng cũng là chuyện hiếm.
Trong cái thời đại hỗn loạn , giáo viên, truyền thụ kiến thức, trở thành nghề nghiệp mà tránh né.
Dương Viện gì, đương nhiên cô cũng dám .
Buổi chiều cô cùng những khác đưa giám thị đến trường học, sắp xếp bàn ghế phòng thi, và tiến hành tập huấn đơn giản.
Mặc dù bao giờ, nhưng vẫn khá hợp tác, ngoài việc tốn chút giọng, thì cũng .
Trước khi kết thúc, Dương Viện tập hợp một nữa, nhấn mạnh quy tắc giám thị, mấy vị giám đốc và bí thư cũng đều mặt, rằng ngày mai lãnh đạo thành phố cũng sẽ đến xem kỳ thi tuyển công nhân của họ bất cứ lúc nào, yêu cầu nhất định tập trung tinh thần cao độ.
Tan họp, mấy cán bộ phòng nhân sự cùng đối chiếu quy trình ngày mai, hẹn ngày mai sáu giờ rưỡi đến xưởng, mở khóa lấy đề thi, bảy giờ rưỡi đề thi nhất định phân phát đến tay giám thị, tám giờ đúng giờ bắt đầu thi.
Dương Viện chầm chậm bước khỏi trường học, cảm thấy mệt. Về nhà hôm nay ngủ sớm một chút, nếu sợ ngày mai dậy nổi.
Vừa khỏi cổng trường, một bé đột nhiên lao mặt cô, cô giật ,
“Cô là Dương Viện?”
Dương Viện vỗ vỗ ngực, tim đập thình thịch, “Cậu là ai? Tìm gì?”
Cậu bé hai lời, đổ hết những thứ trong tay lên tay cô, “Anh tên là Phương Tín, bảo đưa cho cô.” Lời còn kịp bay đến tai cô, bé chạy vụt xa.