[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-12-04 16:30:21
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau Tết, độ chừng tháng hai tháng ba, trời đổ một trận tuyết, đêm đó Dư Huệ sờ trán thấy con bé Nha Nha nóng.

Cô đ.á.n.h thức Dương Văn Khánh dậy tìm thuốc, từ hồi con, vợ chồng họ thỉnh thoảng trữ ít t.h.u.ố.c viên t.h.u.ố.c lá trong nhà. Thế nên, tuy lo lắng nhưng hai vợ chồng cũng quá hoảng hốt, cứ thế cho con uống thuốc, ban đêm lúc dậy trông nom.

Sáng hôm tỉnh giấc, sờ trán Nha Nha thấy còn nóng nữa, vợ chồng họ cũng yên tâm, cho con uống thêm hai cữ thuốc, để Nha Nha sinh hoạt bình thường.

Sau Nha Nha thường xuyên buồn nôn ói, nhưng con bé còn nhỏ hiểu, chỉ nghĩ ăn uống hợp, khó chịu xong chạy chơi với lũ bạn, cũng cho bố .

Một Dư Huệ vô tình thấy con bé xổm đất, nôn bát cháo loãng ăn, cô hỏi, Nha Nha bảo đau bụng, khó chịu.

Họ còn tưởng là do con ăn nhiều bánh ngô cứng, dày trẻ con yếu, khó tiêu, nên mới khó chịu. Thế là bảo con ăn ít .

Lẽ Nha Nha khỏe mạnh hơn những đứa trẻ khác mới , đồ nhà họ Dương gửi đến, hai vợ chồng nỡ ăn, đều để dành cho Nha Nha, ở đây vật chất khó kiếm, tiền cũng chẳng mua gì, nhưng dù khó khăn đến mấy, Dương Văn Khánh vẫn tìm đủ cách mua sữa bột, mạch nha cho con.

Chỉ là xem , dù Nha Nha cao lớn hơn những đứa trẻ khác, dày vẫn .

Dương Văn Khánh nhờ bếp ăn tập thể mua nửa bao bột mì loại ngon, và thịt, chuyên để bánh bao bột mì, cán mì sợi cho con ăn riêng, thỉnh thoảng cho con uống chút canh váng mỡ.

Nha Nha là một đứa trẻ hiểu chuyện, Dư Huệ đưa bánh bao trắng, mì trắng cho con, con bé đều ăn cùng bố , hai ăn, con bé bảo bố uống nước cháo nước canh rau, một con ăn ngon cũng chẳng thấy vui.

Nha Nha bố tốn nhiều tiền vì , con bé thường lén Dương Văn Khánh và Dư Huệ, ăn vụng bánh ngô để thích nghi. Con bé bạn Tiểu Thạch Đầu , trẻ con chiều chuộng quá, ngày nào cũng ăn bột mì uống mạch nha tốn tiền, ăn chút bánh ngô cứng bánh bao đen, cơm ngũ cốc tạp nham, con mới khỏe mạnh, ốm đau.

, lâu dần, con bé ói dữ dội hơn, và bắt đầu đau đầu, bắt đầu sốt. Họ đưa Nha Nha đến trạm xá của liên đội khám bệnh, uống t.h.u.ố.c tiêm nhưng vẫn cứ tái tái khỏi.

Họ đặc biệt xin nghỉ phép đưa con đến thành phố, tỉnh lị gần đó khám bệnh, bác sĩ cứ Nha Nha viêm phổi, nhưng ngoài uống t.h.u.ố.c truyền dịch theo dõi, bệnh tình Nha Nha vẫn thuyên giảm. Dần dần, Nha Nha bắt đầu co giật, sốt cao hạ, còn ăn cơm, dỗ mãi ăn chút nôn ngay, mắt đờ đẫn, cũng cử động, chỉ buồn ngủ, mệt, động đậy.

Họ đưa con khắp các bệnh viện ở vùng Đông Bắc, động kinh, bảo phổi nhiễm bệnh truyền nhiễm, kiểm tra tới kiểm tra lui, chẩn đoán chính xác , chữa khỏi .

Dương Văn Khánh đưa con về Bắc Kinh Thượng Hải chữa bệnh, nhưng trong liên đội, trí thức trẻ và quân nhân điều động về vì chuyện gì mà cãi vã, đ.á.n.h , đơn xin nghỉ phép họ nộp lên, đội cứ chần chừ phê duyệt.

Dương Văn Khánh gọi điện về nhà, nhờ đưa cháu khám bệnh, nhưng nhận thư, Dương Văn Bình đang hẹn hò, định cuối năm kết hôn, mở lời .

Ngay lúc định gạt sĩ diện, dù thế nào cũng cầu cứu gia đình, thì tờ đơn xin nghỉ phép cuối cùng cũng phê duyệt, và Dư Huệ vội vàng đưa con đến bệnh viện lớn ở Bắc Kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-120.html.]

Trong bệnh viện, Nha Nha mắt đờ đẫn, chuyện nữa, gọi thế nào cũng phản ứng.

Họ ở Bắc Kinh hai tháng, đến mấy bệnh viện, con bé cứ tái tái chữa khỏi, nếu lồng n.g.ự.c nhỏ bé của Nha Nha vẫn còn phập phồng, con bé im động đậy thế , cứ tưởng con bé qua khỏi .

Cuối cùng họ tiêu hết sạch tiền, bệnh viện cũng đưa giấy báo nguy kịch, quen trong liên đội gặp , bảo họ mau chóng về, họ ở ngoài quá hạn nghỉ phép, đội còn tưởng họ bỏ trốn .

Đến nước , Dương Văn Khánh và Dư Huệ hết cách, họ quỳ trong phòng việc của bác sĩ, cầu xin cho họ thêm chút t.h.u.ố.c kéo dài mạng sống, Nha Nha năm nay ba tuổi rưỡi tính cả tuổi mụ, thường xuyên sống cùng họ ở vùng đất Bắc Đại Hoang, bố nhà đến nay còn gặp mặt.

Nếu, họ định giữ con, hy vọng trong những ngày cuối cùng của Nha Nha, đưa con bé về thăm ông bà nội.

Họ trốn lên tàu hỏa, một về phía Nam đến nhà họ Dương, một về liên đội ở phía Bắc , lúc chia tay, Dương Văn Khánh ôm Nha Nha, gần như rơi nước mắt nỡ, "Nha Nha, Nha Nha, bố còn thể gặp con , con trở về ."

Họ Nha Nha còn sống bao lâu, lẽ là ngày mai, lẽ là ngay giây phút chia xa.

Người đàn ông trưởng thành giữa bao , mắt mũi đỏ hoe, nước mũi nước mắt giàn giụa, nỡ buông tay.

"A Huệ, em về nhà đừng ở lâu quá, đừng phiền gia đình. Đừng... đừng để Nha Nha mất mặt bố ." Anh sợ bố chịu nổi.

Người xưa cũng kiêng kỵ nơi trẻ con c.h.ế.t yểu là xúi quẩy, phong thủy , khi Nha Nha mất, còn nhà chê bai. Trời phù hộ, cho Nha Nha trở về , trở về bên , để con thêm một nữa.

Tàu hỏa dần dần lăn bánh, Dư Huệ ôm con, còn xách túi, chen chúc ở , Dương Văn Khánh bám cửa sổ tàu hỏa, từng một, nhưng cũng thấy, "Nha Nha, Nha Nha, Nha Nha, con trở về đấy, Nha Nha, bố ở nhà chờ con, bố ở nhà chờ con đấy, Nha Nha, Nha Nha..."

Tàu hỏa chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa, Dương Văn Khánh thể đuổi kịp nữa, ôm đầu rống sân ga.

Mặt Dư Huệ vàng vọt, nước mắt ngừng tuôn , nhưng mơ màng bất lực, "Bố, , Văn Khánh bảo con nó khấu đầu với hai cụ, nó , nó nuôi dạy con ..."

Dư Huệ quỳ đất, bố Dương đưa tay kéo cô dậy, nhưng hai họ lên , Dương Viên và Tiêu Thư Uyển vội vàng kéo dậy.

Buổi chiều Dương đưa tiền cho Dư Huệ, bảo cô thu dọn tắm rửa, về mua thêm chút đồ, tối đợi về, cả nhà ăn bữa cơm thật ngon.

Dư Huệ đồng ý, nhưng , cô mua vé tàu, định ngày mai đưa Nha Nha .

"Đi cái gì mà , con bé bệnh thế còn nữa..." Mẹ Dương ghế, tay run rẩy vịn tường] gần Nha Nha, chẳng trách bà bảo Nha Nha buổi sáng cứ nhắm nghiền mắt, bà còn tưởng là ở tàu ngủ ngon, đang ngủ bù.

Loading...