[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-12-05 12:08:46
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-12-05 12:08:46
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
“Nha Nha, con đừng sợ, ở đây, bảo vệ con, để ai cướp con , ai cả, Nha Nha, Nha Nha của , con sẽ mãi ở bên , mãi ở bên ...” Ánh mắt Dư Huệ mơ hồ, lẩm bẩm một , tình hình .
Dương Viện nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đặt tay lên vai chị dâu, “Chị dâu...” “Á, cô , , đừng đụng con ...” Dương Viện Dư Huệ hất mạnh , hoảng sợ lùi phía .
Dương Viện và Dương Văn Bình , trong lòng dấy lên một dự đoán chẳng lành, Dư Huệ, lẽ kích động, hóa điên . Mọi trong toa tàu thấy cảnh , ai nấy đều cúi đầu xầm xì, Dương Viện và Dương Văn Bình lộ vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi Dư Huệ, đưa cô đến phòng nhỏ của nhân viên phục vụ.
Nhìn qua cửa sổ, thể thấy Dư Huệ trong gian chật hẹp, ôm Nha Nha, khẽ lắc lư, dịu dàng cúi đầu gì đó.
Dương Viện dựa lưng cánh cửa nhỏ, thương xót con Dư Huệ, lo lắng chặng đường sắp tới .
Chuyến tàu trưa nay sẽ dừng ga, đến lúc đó, nếu may mắn họ mua vé tàu thẳng thì quá, nếu may tàu cần chuyển tuyến nữa, Dương Văn Bình mang theo Dương và Dư Huệ trong tình trạng , còn hơn hai mươi ngày đường tàu nữa, họ sẽ thế nào đây.
Suốt chặng đường ai gì, đợi đến khi tiếng loa báo tàu đến ga vang lên, Dương ngất vẫn tỉnh, Dương Văn Bình cõng Dương , Dương bố xách hành lý, Dương Viện nắm chặt cánh tay Dư Huệ, che chở cô bước xuống tàu.
Tiếp đó đến quầy mua vé, nhưng Dư Huệ chịu , cứ đòi tìm trong túi lấy cái bi đông nước, Nha Nha khát uống nước, qua xung quanh đều về phía , Dương Viện dỗ thế nào cũng xong, cuối cùng hết kiên nhẫn, sốt ruột hét lớn mặt cô :
“Con gái chị c.h.ế.t , Nha Nha c.h.ế.t , còn thở nữa, còn uống nước gì nữa, con bé vĩnh viễn cần uống nước. Chị thể yên tĩnh một chút , đừng giày vò nữa...”
“Viện Viện.”
Dương bố và Dương Văn Bình phía , cùng ngăn cô.
“Không thể nào, cô bậy, cô bậy,” Dư Huệ càng thêm kích động, cô bệt xuống đất, kéo chăn bông nhỏ , đưa nước miệng Nha Nha, “Nha Nha, uống mau, con uống nước , uống mau, nước đây, uống mau, uống , con uống , Nha Nha con uống ...”
Nước chảy xuống, ướt chăn bông, sân ga, một vòng vây quanh xem, Dương Viện thở dài một thật dài, nhưng thể xua hết sự bực bội trong lòng.
Dư Huệ càng thêm kích động, “Nha Nha, Nha Nha con uống , tại con mở miệng, tại con uống, uống ...”
Dương Viện nổi nữa, đang định cúi xuống giật lấy, thì thấy một tiếng rầm, sân ga đối diện, bước hụt chân rơi xuống đường ray tàu hỏa, “... Nha Nha, A Huệ...” Dương Viện kinh ngạc mở to mắt, sang Dư Huệ, nhưng Dư Huệ vẫn một lòng cố chấp đút nước, dường như thấy. Dương bố cố hết sức mở to mắt, mấy , mới chắc chắn kêu lên một tiếng, “... Lão, lão đại, Văn Khánh——”
“Bố——” Hóa thật sự là Dương Văn Khánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-136.html.]
, Dương Viện chớp mắt đàn ông đang chật vật dậy đường ray tàu hỏa cách đó xa, tóc dài che quá tai, lòa xòa đầu, rõ mắt mũi, chỉ lộ nửa khuôn mặt nhỏ màu giống hệt màu đất.
Quần áo rách rưới tả tơi, mặc thêm bao nhiêu lớp. Nếu , Dương Viện đường, chỉ nghĩ đó là kẻ lang thang trốn nạn ở đó.
Lúc trong ga nhiều , kịp đợi Dương Văn Bình đặt Dương xuống giao cho Dương bố, đến bên cạnh Dương Văn Khánh, thì một nhiệt tình đỡ đến.
Dương Văn Khánh khó nhọc tiến đến mặt Dư Huệ , một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, “... Nha Nha, Nha Nha...” Bàn tay đen sạm run rẩy chạm con gái, nhưng Dư Huệ gạt mạnh , “Đi , , đừng đụng Nha Nha của , Nha Nha của , con .” Vừa lùi , nhanh chóng dậy, trốn lưng Dương Viện.
Cô ôm chặt đứa bé trong lòng, run rẩy, ngừng lẩm bẩm, “Nha Nha của , con của , sẽ để cướp con , Nha Nha chỉ thể ở bên , ở bên ...”
“Anh cả, Nha Nha, Nha Nha ...” Dương Văn Bình đỡ Dương Văn Khánh dậy, tiếp , “Nha Nha sáng nay.”
Thân hình Dương Văn Khánh cứng , khuỵu xuống, nắm chặt cánh tay Dương Văn Bình, mắt mở to kinh hoàng, “Cậu gì?”
Dương Văn Bình đau lòng cho Dương Văn Khánh, gặp biến thành bộ dạng , nhưng chỉ thể đau buồn gật đầu.
“... Nha Nha, Nha Nha...” Dương Văn Khánh rạp đất dậy nổi, môi run rẩy gọi tên Nha Nha, cuối cùng từng chút một nhích gần Dư Huệ, gần con gái trong lòng Dư Huệ, nhưng đối phương sợ hãi lùi liên tục.
Cuối cùng tiếng bi thương của Dương Văn Khánh lan khắp sân ga, “Nha Nha... Nha Nha... con gái của bố, con của bố, con đợi bố, sắp bố sẽ gặp con, bố sắp thấy con , tại bố đến chậm như , tại bố chậm như , Nha Nha... Nha Nha...”
Chương 117 Chương chuyển tiếp
Ngày hôm đó, Dương Viện trong căn phòng nhỏ xa lạ của nhà khách, chứng kiến nỗi đau tột cùng của gia đình họ Dương khi mất con.
Thực , lẽ nếu đổi một cảnh khác, trong thời đại , Dương Văn Khánh mất con hẳn đau lòng đến , nhưng trớ trêu , năm đó đến Đại Hoang Bắc Bộ, hăng hái lao đất đen chịu khổ, gặp Dư Huệ, tưởng rằng là bạn đời cùng sẻ chia, Nha Nha là đứa con đầu lòng , cúi lưng xuống mà cha.
Điều khác với hai đứa trẻ mà Dương bố Dương nuôi đây, chúng mất sớm, hơn nữa đó các con trai con gái khác , nên mấy quý hiếm.
Dương Văn Khánh từ đây rũ bỏ trách nhiệm, đến việc nửa đêm thức dậy ngủ, ôm con gái dỗ dành cả ngày lẫn đêm. Yêu nhiều bao nhiêu khi bên , thì đau đớn bấy nhiêu khi mất .
Dù thế nào nữa, Dương vẫn lấy chuyện từng mất con , để an ủi con trai cũng mất khúc ruột.
Dương Văn Khánh lúc đầu cố gắng hết sức, khi Nha Nha vẫn dấu hiệu khởi sắc, chuẩn tâm lý , nhưng khi thực sự ôm Nha Nha, còn chút ấm nào nữa, vẫn cảm thấy, tim như thắt vì đau.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.