[TN70] Xuyên thành cô nàng lắm mưu nhiều kế TN 70 - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:08:31
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chú Tám? Chú Tám nào? Óc Dương Viện còn kịp vòng, Dương hừ một tiếng thật mạnh, "Chú Tám cái thá gì, các con gì chú."
Dương Viện lén nhướng mày, quanh, cái chú Tám tự dưng lòi xích mích gì với nhà họ , Dương trông còn giận dữ hơn cả lúc nãy giận cô ?
Chương 138: Chuyện xưa
Lúc bé thứ sáu nhà họ Dương đời, Dương Viện mới năm tuổi, nhớ nhiều chuyện, Dương Văn Bình chín tuổi, thấy và nhớ, nhưng vài chuyện cũng hiểu rõ lắm.
Ngược là Dương Lan, hồi nhỏ là đứa trẻ chịu yên, chạy chạy lớn chuyện ít. Thế nên cô nhiều hơn một chút.
Trong những em nhà họ Dương đang sống ở thành phố Giang Điền, bố Dương là nhỏ nhất, nhưng thực ông thứ bảy, ông còn chú Tám tên là Dương Lợi Dân, và em gái ruột cùng với chú Tám, cô út Dương.
Mẹ của chú Tám và cô út chính là vợ cuối cùng mà ông nội Dương cưới năm xưa, y tá đỡ đạn c.h.ế.t cho ông nội Dương.
Khi cô y tá hy sinh tại bệnh viện dã chiến, hai đứa trẻ còn nhỏ, ông nội Dương là một đàn ông lớn, còn đối mặt với chiến tranh, thể nuôi con.
Thế nên, khi đơn vị chuyển , qua quê hương của cô y tá, ông nội Dương tìm đến nhà đẻ của cô y tá, giao hai đứa con trai gái là chú Tám và cô út cho mợ của chúng nuôi dưỡng.
Ông nội Dương vì đó cưỡng chế tòng quân, nhập đội ngũ Quốc dân Đảng, khi trong nước xảy chiến tranh, Quốc dân Đảng liên tục bại trận, họ thấy tình hình , một đội nhỏ lén lút bàn bạc, cởi bỏ quân phục giả dân thường, chạy về nhà.
Cứ như , ngầm hiểu, lừa dối qua , may mắn là lật tẩy, cuộc sống của ông nội Dương cũng coi như yên .
Sau khi đất nước thành lập, ông thực cũng dẫn nhà, đến nhà đẻ của vợ thứ tư là cô y tá, đón hai đứa con về, nhưng, lúc đó chú Tám và cô út lớn lên xa nhà từ nhỏ, xa lạ với nhà họ Dương và cha ruột, cũng về.
Thấy hai đứa trẻ quả thực hề mong về nhà bên , ông nội Dương dẫn chúng về nhận mặt nhà cửa, cúi lạy thắp hương cho tổ tiên xong, đưa chúng về.
Chú Tám tức là Dương Lợi Dân, lớn lên, nhập ngũ, tham gia quân đội, nhanh chóng một chức vụ nhỏ trong quân, khiến ông nội Dương tin đỗi vui mừng một thời gian, thể , Dương Lợi Dân là thành đạt nhất trong chín con.
, vài năm , Dương Lợi Dân đến thành phố Giang Điền thăm , ông nội Dương giục tuổi tác còn nhỏ, nên một con trai con gái . Dương Lợi Dân bất đắc dĩ sự thật, con, mà là cơ thể vấn đề, thể con.
Thậm chí vì chuyện , vợ ầm ĩ đòi ly hôn, đến là để giải quyết chuyện ly hôn, vì thành phố nhà vợ khá gần đây, nên tiện đường về thăm nhà.
Ông nội Dương vẫn luôn coi trọng con trai út , đột nhiên tin thể sinh con, giống như một bức tượng hảo bỗng nhiên vấy bẩn mực, khiến ông thể chấp nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn70-xuyen-thanh-co-nang-lam-muu-nhieu-ke-tn-70/chuong-162.html.]
Hơn nữa lúc đó Dương Lợi Dân là trung đội trưởng, vợ là cháu gái của tiểu đoàn trưởng , điều trong lòng ông nội Dương, cảm thấy mất con dâu như , chính là nắm cành ô liu đưa tới, thăng tiến, sẽ thiếu trợ lực.
Sau đó ông nội Dương dẫn bà nội thứ hai, cố ý bảo Dương Lợi Dân dẫn đường, đến nhà con dâu thứ tám một chuyến, cụ thể chuyện thế nào ai rõ, nhưng hành động của ông khi trở về lên tất cả.
Lúc đó, Dương mới sinh đứa con trai thứ sáu mười ngày, ông nội Dương đến, định gì ư, tính toán để bố Dương cho con trai con nuôi Dương Lợi Dân.
Mẹ Dương đang ở cữ tức giận, vịn tường bước mắng, m.á.u mủ ruột thịt do sinh tuyệt đối thể cho khác nuôi, dù ăn cám nuốt rau, cắt thịt bán máu, con của bà bà cũng tự nuôi.
Lúc đó Dương tức đến nỗi, đập giường , vốn là sản phụ lớn tuổi, vì chuyện càng tức đến nỗi mất cả sữa.
Một bên là cha ruột ép buộc từng bước, một bên là vợ mắng, bố Dương kẹp giữa, thế nào cũng xong.
Cuối cùng ông nội Dương dùng cả lời mềm lời cứng với bố Dương, già thậm chí còn quỳ xuống lạy con trai, bố Dương đành nhượng bộ, ban đêm, lợi dụng lúc Dương ngủ say, bế đứa con trai nhỏ sinh , giao cho ông nội Dương đang đợi ngoài cửa.
Sau đó Dương Lợi Dân ôm đứa bé, lên tàu hỏa ngay trong đêm.
Mẹ Dương tỉnh dậy đó, bên cạnh trống , ầm ĩ long trời lở đất, thế nào cũng đòi ly hôn với bố Dương, ai khuyên cũng .
Thời đó chuộng ly hôn, nhưng Dương cứ nhất quyết đầu tiên ly hôn trong mười dặm tám làng, bà đàn ông như bố Dương, rơi nhà chồng như nhà họ Dương, bà c.h.ế.t cũng sống nổi.
Sau vẫn là Tiểu Dương Viện cứ mãi, đến mặt đỏ tía tai, giọng khản đặc, ai dỗ cũng nín, thấy sắp đến mức ngất , Dương thương con gái út, lúc mới mềm lòng, miễn cưỡng về tiếp tục sống.
Chỉ vì chuyện , Dương trong một thời gian dài chuyện với bố Dương, cũng vì thế, chuyện lớn nhỏ trong nhà, bố Dương càng trở nên ít , đều để Dương quyết định.
Đối với ông nội Dương và Dương Lợi Dân hai kẻ đầu sỏ cướp con của bà, Dương càng nhớ đến là mắng một . Cho đến khi ông nội Dương mất, Dương hề bước chân nhà thờ họ nửa bước, thậm chí ông nội Dương qua đời, quàn linh đưa tang, Dương cũng thèm liếc , đừng là để tang, ngay cả một dải vải trắng cũng đeo cho ông.
Thời kỳ khó khăn nhất đó, Dương giường, đêm nào cũng , Tiểu Dương Viện dựa đầu giường bà quấy, Dương Nguyệt ở nhà nấu cơm, Dương Văn Bình ngày nào cũng nhớ cho ăn trứng gà bồi bổ cơ thể. Hết sức dỗ dành em gái chơi.
Sau thời gian dài trôi qua, Dương nghĩ quẩn cũng nghĩ thông, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Chỉ đành tự an ủi , Tiểu Lục con một trong nhà trung đội trưởng, sẽ ăn ngon mặc , chắc chắn sung sướng hơn ở nhà, chắc chắn theo mà tiền đồ.
Chỉ là, dù tự an ủi thế nào nữa, dù cũng là đứa con cực khổ sinh , mà nhớ, mà nghĩ tới .
Tuy nhiên kể từ bế Tiểu Lục đó, Dương Lợi Dân từng , ngay cả khi ông nội Dương mất, cũng chỉ nhờ em gái Dương là cô út Dương gửi đến một bức thư chia buồn, cũng vì thế mà Dương bao nhiêu năm nay, từng gặp con trai út.
Vừa thấy điện báo, bảo qua đón con, Dương đương nhiên vui mừng, nhưng cái kiểu vứt bỏ phiền phức trong điện báo, khiến bà vô cùng tức giận, m.á.u mủ mà bà coi là bảo bối, nghĩ đến ngàn vạn , họ đối xử như , quả thực là quá đáng.