Toàn gia lưu đày, ta dựa vào không gian lật đổ cả giang sơn - Chương 146: Khủng hoảng Tình cảm

Cập nhật lúc: 2025-12-21 12:17:11
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời giải thích của Bùi Thận Tu còn xong, Mộ Chiêu Dã cắt ngang. Lời nàng càng khiến Bùi Thận Tu thấy khó hiểu.

“Bùi Thận Tu, thích Trương Mạn Mạn ?”

“Sao thể chứ.”

phản bác chút do dự, trong mắt còn chút vui mừng, càng khiến hành động che đậy thêm rõ ràng.

“Ta .”

Mộ Chiêu Dã chút buồn trong lòng, giống như đồng đội của đột nhiên cần nữa, hợp tác với khác, khiến nàng cảm thấy trống rỗng.

cả, như cũng . Dù nàng và Bùi Thận Tu sớm muộn gì cũng hòa ly. thích khác, đối với Mộ Chiêu Dã mà , chỉ lợi chứ hại.

“Mộ Chiêu Dã, nàng những gì? Ta cảm thấy nàng chẳng hề , mà chỉ đang phỏng đoán lung tung thôi.”

Mộ Chiêu Dã thu cảm xúc của , bề ngoài , nàng vẫn hết sức bình tĩnh.

“Chuyện của nàng và Trương Mạn Mạn, hãy gác , việc quan trọng cần với .”

Nói xong, Mộ Chiêu Dã phất tay áo, trong phòng nháy mắt bày đầy các loại vật phẩm, cùng hai rương vàng ròng và ba rương bạc trắng.

Đây đều là những thứ nàng chọn , thể dùng trực tiếp mà cần tra soát, cũng như những thứ mang từ kho của Bùi phủ, tất cả đều lấy từ gian.

Nhìn thấy những thứ , Bùi Thận Tu sững sờ hồi lâu, Mộ Chiêu Dã đột ngột mang chúng khiến y một điềm chẳng lành.

“Nàng ý gì?”

Mộ Chiêu Dã chỉ đống tiền bạc , dậy khỏi thành giường.

“Sau khi đưa những thứ từ trong cung, hứa với rằng sẽ chia cho một phần.

Số bạc , cộng với bạc dùng để lập Vĩnh An Lâu, đều giao hết cho . Tuyệt đủ để gia đình các ngươi an sinh sống tại đây .”

Những thứ trong Quốc khố quý giá, nhưng đều là do Mộ Chiêu Dã tự lấy về, Bùi Thận Tu chỉ là chỉ đường cho nàng.

Đem bạc lớn như giao cho Bùi Thận Tu, cũng là để thực hiện lời hứa của nàng lúc bấy giờ.

Đặt nhiều bạc như thế mặt Bùi Thận Tu, một bình thường hẳn sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng đôi mắt Bùi Thận Tu bỗng đỏ rực lên, nơi khóe mắt còn lộ vẻ tức giận và căng thẳng.

“Nàng cất chúng , cần…”

Như thể Mộ Chiêu Dã gì, lồng n.g.ự.c Bùi Thận Tu thắt , Mộ Chiêu Dã x.é to.ạc tấm màn che .

chẳng qua là đang giận Mộ Chiêu Dã, mẩy, cố ý thèm để ý đến nàng.

Hơn nữa, giúp Trương Mạn Mạn cũng chỉ là việc nhỏ nhặt, vì nể nàng của Tiểu Giang Thôn.

Mộ Chiêu Dã mang những thứ chia cho , thực sự sợ hãi.

“Thứ đáng lẽ thuộc về thì chính là của . Nếu cảm thấy cất giữ những tài vật ở đây nguy hiểm, sẽ giúp cất Vĩnh An Lâu. Chuyện của chúng …”

“Mộ Chiêu Dã, nàng đủ ! Ta , cần, cũng thích Trương Mạn Mạn. Hôm nay nàng tâm trạng , sẽ ở đây phiền nàng nữa, ngủ với Tự Bạch đây.”

Bùi Thận Tu xong liền cầm lấy cái gối, nhanh chóng chạy vọt đến phòng Bùi Tự Bạch.

Nếu Mộ Chiêu Dã cãi , đ.á.n.h với thì đều , nhưng y thực sự sợ Mộ Chiêu Dã sẽ rời .

Nhìn bóng lưng hoảng loạn chạy , Mộ Chiêu Dã , chuyện hòa ly, xem thể xuống chuyện đàng hoàng .

Xem chỉ thể tiền trảm hậu tấu thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-gia-luu-day-ta-dua-vao-khong-gian-lat-do-ca-giang-son/chuong-146-khung-hoang-tinh-cam.html.]

Trên đại lộ Ung Châu Thành, các tiểu thương đều đóng cửa tắt đèn. Mộ Vi Hành bước giữa phố, tay cầm một chiếc liềm nhặt ở .

Ánh trăng kéo dài bóng hình , khí tức lạnh lẽo âm hiểm chiếu lưng ánh trăng, tạo thành một màn sương trắng.

Mộ Vi Hành giận dữ ngút trời, g.i.ế.c Trịnh Viêm Bân và Giang Ánh Liễu, nhưng ở đầu đường, một đang chậm rãi bước về phía .

Khi đến gần, Mộ Vi Hành mới mặt, đó là một khuôn mặt lâu gặp, giữa hàng lông mày năm sáu phần giống với Bạch Hiền Uyển, nguyên phối của .

“Bạch Tĩnh Châu, ngươi ở Ung Châu Thành?”

Bạch Tĩnh Châu từ từ tiến gần Mộ Vi Hành, mặt mang theo sự khoái ý của việc báo thù rửa hận.

“Mộ Vi Hành, năm đó ngươi dung túng Giang Ánh Liễu hãm hại tỷ tỷ , liệu ngươi từng nghĩ sẽ ngày hôm nay ?”

Bàn tay Mộ Vi Hành nắm chặt chiếc liềm. Chuyện ngay cả Bạch Tĩnh Châu cũng , thì sớm điều tra Trịnh Viêm Bân ?

“Ngươi từ lâu ? Chuyện , là ngươi cố ý báo thù ?”

Bạch Tĩnh Châu lạnh: “Hừ! Ta báo thù ngươi chuyện ngươi nuôi con cho kẻ khác, nuôi nữ nhân cho kẻ khác ?

Ta chẳng qua là khiến ngươi tỉnh ngộ, ngươi ngược còn trách ? Nếu tỷ tỷ hiểu chuyện, thiện lương của còn sống, nhất định sẽ giúp ngươi giấu kín chuyện.”

Nghĩ đến Bạch Hiền Uyển, nàng ngoại trừ xuất , còn chẳng thể tìm bất kỳ sai sót nào khác.

Bạch gia gia đại nghiệp đại, dựa tiền bạc của Bạch gia mà thăng quan, đời chê, liền trút hết cơn giận đó lên đầu Bạch Hiền Uyển.

Trong đủ loại đả kích, lúc thấy Giang Ánh Liễu dịu dàng nhỏ nhẹ, nàng mê hoặc đến điên đảo.

Giờ đây nghĩ , nếu sự dung túng của , nếu an trí Giang Ánh Liễu ở Kinh thành.

Bạch Hiền Uyển cũng sẽ phát hiện chuyện , lẽ lúc đó nàng sẽ vì tức giận mà động t.h.a.i khí, cũng sẽ khó sinh.

Nếu nàng còn sống, tuyệt đối sẽ gửi Mộ Chiêu Dã về nông thôn.

Tất cả đều là tự tự chịu, báo ứng .

“Bạch Tĩnh Châu, ngươi đến xem hả?”

Bạch Tĩnh Châu hề che giấu: “Không đến xem, chính là đến hả ngươi đấy. Ta những hả ngươi, còn pháp sự ba ngày, để báo tin hỷ sự cho tỷ tỷ .”

Nếu là đây, Mộ Vi Hành như nhất định sẽ tức c.h.ế.t, nhưng đêm nay vô cùng bình tĩnh, mặc kệ Bạch Tĩnh Châu lời khó đến , cũng hề lay động.

“Hừ, Bạch Hiền Uyển dù c.h.ế.t, cũng là thê t.ử của , từ đường Mộ gia . Có chuyện gì sẽ tự giao phó với nàng , cần một ngoài như ngươi xen việc của khác.”

Đêm nay, Mộ Vi Hành nghĩ đến chuyện sống sót. Đợi c.h.ế.t , tự nhiên thể gặp Bạch Hiền Uyển.

Mộ Vi Hành thể câu , chứng tỏ đúng hướng trong kế hoạch của Bạch Tĩnh Châu. Chỉ là, Bạch Tĩnh Châu thấy thứ đang cầm tay, lắc đầu.

“Hộ Bộ Thượng Thư đại nhân đường đường chính chính, quả thực là ngu xuẩn. Ngươi định dùng một chiếc liềm để g.i.ế.c Trịnh Viêm Bân và Giang Ánh Liễu ?

Sợ rằng còn đến cửa khách điếm, ngươi g.i.ế.c . Ngu xuẩn, tỷ tỷ trúng một kẻ ngu xuẩn như ngươi chứ.”

Bạch Tĩnh Châu phí lời với nữa, vén vạt áo lên, xoay bỏ .

Hắn tức giận, trong lúc xoay , chiếc túi thơm đeo ở eo rơi xuống mà hề .

Mộ Vi Hành lảo đảo bước chân, mượn ánh trăng, nhặt chiếc túi thơm Bạch Tĩnh Châu đ.á.n.h rơi, bên trong tám lạng bạc vụn, ngoài còn gì khác.

Cầm bạc trong tay, Mộ Vi Hành xoa xoa, vứt bỏ chiếc liềm đang nắm chặt.

Hắn tiếp tục bước về phía . Ung Châu Thành chỉ hai con phố, sẽ hỏi thăm từng nhà, cuối cùng cũng sẽ Giang Ánh Liễu và đồng bọn đang ở khách điếm nào.

Người vợ yêu thương suốt hơn hai mươi năm của , giờ đang ân ái nồng ấm với kẻ khác. Tất cả những chuyện , là báo ứng của , cũng nên do chính kết thúc.

 

Loading...