Toàn gia lưu đày, ta dựa vào không gian lật đổ cả giang sơn - Chương 152: Hòa ly có hiệu lực
Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:17:12
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người c.h.ế.t thể sống . Trịnh Viêm Bân còn tay đ.á.n.h Trịnh Quang, nhưng quá tức giận, suýt chút nữa thở nổi.
“Trịnh Quang, ngươi đổi , ngươi trở nên độc ác như !”
Trịnh Quang kéo một chiếc ghế, giữ hình tượng xuống đối diện Trịnh Viêm Bân.
“Nói đến độc ác, phụ lén lút đến đây, đón dã chủng về để cướp đồ của , chẳng lẽ độc ác?
Nếu nặc danh thư báo cho , đến tận bây giờ vẫn phụ lừa dối.
Hôm nay hai c.h.ế.t thì c.h.ế.t . Phụ nếu báo thù cho ngoại thất t.ử của , thì cứ giao cho quan phủ .”
“Ngươi…”
Trịnh Viêm Bân tức đến hai mắt đỏ ngầu. Trịnh Quang rõ sẽ , còn cố tình .
Trên lầu, Mộ Chiêu Dã uống hết cả ấm pha, nàng cũng dậy, đến bên cạnh Bạch Tĩnh Châu.
“Cữu cữu gọi cả Trịnh Quang đến Ung Châu, quả là một nước cờ .”
Mối quan hệ của Bạch Tĩnh Châu rộng, danh hiệu thương nhân một Giang Châu thành ngày là hư danh.
“Những kẻ đều là những kẻ giẫm đạp lên con và mẫu con để hút máu, chẳng qua là động thủ thôi.
Cho dù Mộ Nghị bọn họ thể bình an đến Thương Khê, cũng chắc đấu Trịnh Quang. Chiêu Dã, con sẽ là thấy đau lòng đấy chứ?”
“Thư đoạn tuyệt quan hệ với Mộ gia vẫn còn ở chỗ , sẽ quên những gì bọn họ với .”
Bạch Tĩnh Châu đầu Mộ Chiêu Dã, lấy một chiếc lệnh bài và một phong văn thư từ trong tay áo đưa cho nàng xem.
“Chiêu Dã, Lục hoàng t.ử bên giúp chúng lo liệu xong xuôi chuyện , đây là lệnh bài muối và sắt, cùng với văn thư.
Sau tất cả muối ở Ung Châu thành đều qua tay , nếu sẽ là vi phạm luật pháp của Đại Thịnh triều.”
Nhìn thấy văn thư muối sắt, mặc dù Tạ Ngự Hằng thế lực lớn trong triều, nhưng thể nhanh chóng xong việc , chắc chắn thể thiếu sự sắp đặt của Tư Dao.
“Tuyệt vời quá! Điều tương đương với việc độc quyền muối của Ung Châu thành, chỉ cần nắm hải diêm (muối biển) trong tay, chẳng bao lâu nữa, Cữu cữu sẽ là thương nhân lớn nhất Ung Châu thành .”
Ánh mắt Bạch Tĩnh Châu Mộ Chiêu Dã tràn đầy sự yêu thương.
“Con gì , đây là con và Cữu cữu cùng . Cữu cữu trở thành thương nhân lớn, Chiêu Dã của chúng cũng là thương nhân lớn.”
Hai đều vui mừng vì điều . Sau những hộ dân ven biển cũng thể kiếm sống bằng nghề muối, nhưng muối thu cuối cùng đều bán tập trung cho Bạch Tĩnh Châu.
“Cữu cữu, thời gian sắp tới chúng sẽ bắt đầu bận rộn . Hôm nay giải quyết xong những việc quan trọng, ngày mai chúng cùng xử lý chuyện ruộng muối ven biển.”
Bạch Tĩnh Châu mỉm : “Được!”
Mộ Chiêu Dã rời khỏi lầu, thẳng đến phủ nha.
Nàng tìm Cảnh phu nhân, mà đến tìm Cảnh đại nhân .
Trước đây nha dịch của phủ nha cũng từng gặp Mộ Chiêu Dã, trực tiếp dẫn nàng gặp Cảnh đại nhân.
“Đại nhân, Mộ đại phu tìm ngài!”
Cảnh Tu Văn đang xử lý công văn của phủ nha. Lão chủ bộ bệnh, nhiều việc tự , bận đến mức ngơi tay.
“Là Mộ đại phu tới, việc gì ?”
Chẳng dặn Mộ Chiêu Dã mỗi tháng đến bắt mạch cho Khang Thịnh là ? Mới qua mấy ngày, Mộ Chiêu Dã đến nữa .
“Tri phủ đại nhân, dân phụ mấy hôm nay chế tạo cho thị lực của công t.ử một vật phẩm đẽ bắt mắt hơn để dùng.”
Nói xong, Mộ Chiêu Dã đưa hai cặp thấu kính vô hình sáu trăm độ mà nàng mua đêm qua cho Cảnh Tu Văn xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-gia-luu-day-ta-dua-vao-khong-gian-lat-do-ca-giang-son/chuong-152-hoa-ly-co-hieu-luc.html.]
Bên trong là một mảnh mỏng manh, trong suốt, ngâm trong chất lỏng, nhưng vẫn thể thấy thể tích của vật bên trong.
“Mộ đại phu, vật giống như miếng lưu ly của ngươi ? Nhỏ như , chẳng lẽ là đeo trực tiếp lên tròng mắt ?”
Mộ Chiêu Dã lắc đầu: “Đại nhân đúng một nửa, vật đeo trực tiếp lên tròng mắt, nhưng vật liệu của nó lưu ly, mà là một loại vật liệu khác tìm .
Mềm mại, thể đeo lên tròng mắt, gây kích thích. Nó khác với miếng lưu ly, nó vô hình hơn.
Ngoài việc thể mang thị lực rõ cho công tử, nó còn khó khác phát hiện, đẽ hơn, cũng khiến công t.ử trông như bình thường.”
Lần Mộ Chiêu Dã dùng một miếng lưu ly thể thị lực của Cảnh Khang Thịnh lên, Cảnh Tu Văn hề nghi ngờ lời Mộ Chiêu Dã .
Chỉ là, nghĩ đến Mộ Chiêu Dã nhận tiền khám bệnh, chủ động mang vật nhỏ đến, nàng mục đích gì .
“Khoan , từ lúc Mộ đại phu bước đến giờ, ngươi vật phẩm ngươi cho Khang Thịnh cần bao nhiêu ngân lượng. Mộ đại phu sẽ là điều cầu xin đấy chứ.”
Mộ Chiêu Dã khẽ , lấy hai tờ hòa ly thư từ trong lòng.
“Quả thực gì qua mắt Cảnh đại nhân, đây là hòa ly thư của và phu quân, hai chúng ...”
Nói đến nửa chừng, Mộ Chiêu Dã dừng .
“Dù thì, và phu quân đều đồng ý hòa ly, hòa ly thư chữ ký và thủ ấn của cả hai .
Hôm nay đến đây, xin Tri phủ đại nhân đóng quan ấn, ghi chép sổ sách, tách hộ tịch của khỏi Bùi gia.
Còn nữa, đây là thư đoạn tuyệt quan hệ của với Mộ gia, từ nay về cũng còn là Mộ gia nữa. Việc tuy phiền phức, nhưng xin đại nhân giúp .”
Người lưu đày hòa ly, từng . Chỉ cần hòa ly xong, phụ nữ còn là trong gia đình đàn ông nữa.
Mà Mộ Chiêu Dã còn thư đoạn tuyệt quan hệ với Mộ gia, thì từ nay về nàng nhà họ Bùi, cũng nhà họ Mộ. Có hộ tịch, nàng sẽ còn liệt phạm nhân lưu đày nơi .
Cảnh Tu Văn chuyện do Mộ Chiêu Dã một tay sắp xếp , nhưng tất cả đều đồng ý, thì sẽ giúp Mộ Chiêu Dã việc .
“Được, chuyện quan ấn và hộ tịch , sẽ giúp ngươi lo liệu.”
Mộ Chiêu Dã Cảnh Tu Văn giúp nàng xong chuyện. Hòa ly thư đóng quan ấn, ngay cả hộ tịch cũng tách khỏi Bùi gia và Mộ gia.
Cảnh Tu Văn đối với nàng , còn cấp luôn cho nàng một thông quan văn điệp (giấy thông hành) một . Chỉ cần ở trong Đại Thịnh triều, nàng cũng , nàng là phận .
Lại còn là phận tự do, còn quy phạm nhân lưu đày nữa.
Đợi khi tất cả văn thư và giấy tờ giao hết tay Mộ Chiêu Dã, Cảnh Tu Văn mới .
“Mộ đại phu, việc của ngươi giúp ngươi xong hết . Bây giờ thử chiếc thấu kính mới ngươi .”
Mộ Chiêu Dã lấy thứ , nàng cất tất cả văn thư trong tay áo.
Cảnh Tu Văn bảo một nha dịch mang theo tập hồ sơ xử lý cùng đến phủ, lát nữa thời gian sẽ giải quyết.
Trong Cảnh phủ, quả nhiên Cảnh Khang Thịnh sai một chiếc gọng kính nhỏ cho miếng thấu kính mà Mộ Chiêu Dã đưa .
Gọng kính hình tròn, hai đầu còn buộc dây thừng, treo cổ, tiện lợi để lấy thấu kính xem thứ bất cứ lúc nào.
“Mộ đại phu, Mộ đại phu đến?”
Kể từ khi lợi dụng miếng thấu kính của Mộ Chiêu Dã mà thể rõ vật, tâm trạng của cũng dần hơn, còn tự ti nữa.
“Cảnh công tử, mang sản phẩm mới đến cho ngươi dùng thử, cái tiện lợi hơn, ngươi thử xem.”
Bên cạnh Mộ Chiêu Dã còn Cảnh Tu Văn, phụ cũng tin tưởng Mộ Chiêu Dã, đương nhiên cũng tin.
“Được!”
Cảnh Khang Thịnh trông văn nhã, giọng cũng nhỏ nhẹ.