Toàn gia lưu đày, ta dựa vào không gian lật đổ cả giang sơn - Chương 169: Không Khác Gì Nhau

Cập nhật lúc: 2025-12-21 14:17:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tốt quá , chỉ cần Bùi Tự Bạch thể trụ trong phủ nha, những chuyện bên trong quan phủ, gia đình họ cũng thể nắm rõ.

Ung Châu thành rồng rắn lẫn lộn, Vĩnh An Lâu theo dõi, gia đình họ thêm một tầng an .

Sau khi đặt bánh bao mừng thọ, chuẩn lễ vật, chiều tối Mộ Chiêu Dã đến Vĩnh An Lâu lấy thức ăn, cùng Bùi Thận Tu, và Bùi Hiếu Trì, cùng về nhà.

Phía họ, cưỡi ngựa theo còn Dương Canh và Phạm Bang.

Họ là bạn bè mà Bùi Thận Tu kết giao khi hộ vệ ở Vĩnh An Lâu, cùng về nhà chúc mừng sinh nhật Bùi Tự Bạch.

Ngay từ lúc Bùi Tự Bạch còn , cả nhà tính toán dành cho một sự bất ngờ.

Bùi Ninh Ninh còn cố ý bảo ngoài. Khi trở về nhà, liền thấy nhà chuẩn sẵn bánh bao mừng thọ và mì trường thọ cho .

Cùng với việc tất cả trong nhà đều đến. Bình thường gặp mặt đều cẩn trọng từng li từng tí, vì sinh thần của mà đều tề tựu.

Bùi Tự Bạch chẳng qua là thứ t.ử trong nhà, nhưng mỗi năm Bùi lão phu nhân đều tổ chức sinh thần cho , giống như với đại ca và nhị ca.

Làm thể quên sinh thần của , chỉ là phiền phức , trong cảnh còn lo toan việc riêng của .

Vốn tưởng rằng nhà đều quên, nhưng đều nhớ đến sinh thần của .

Mắt Bùi Tự Bạch đỏ hoe, lưu đày đến tận Ung Châu , mà còn cảnh tượng , cảm động là giả.

“Tự Bạch mau đây , hôm nay con là thọ tinh.”

Bùi lão phu nhân hiền từ vẫy tay, nhà đều chuẩn xong xuôi thứ, chờ về.

“Tam ca mau !”

Bùi Ninh Ninh đẩy từ phía , bảo xuống cạnh bàn.

Bùi lão phu nhân đặt mì trường thọ và một chiếc bánh bao mừng thọ mặt . Cả nhà đều xuống, chăm chú .

“Ung Châu thể so với Kinh thành, sinh thần năm nay phần đơn sơ hơn. Tự Bạch mười tám tuổi , Mẫu chỉ mong con thể bình an vô sự, kiếp bớt vài ba sóng gió.”

Lông mày rậm mắt to, ôn văn nho nhã, ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây đều là đứa trẻ Bùi lão phu nhân một tay nuôi lớn, ruột thịt, nhưng còn hơn cả ruột thịt.

“Đây là sinh thần đầu tiên đại nạn, Mẫu nhà đều ở đây, đây là sinh thần hạnh phúc nhất mà con từng trải qua.

Đa tạ Mẫu , cũng đa tạ Đại ca, Đại tẩu, cùng Nhị ca, Nhị tẩu. Các ở ngoài che mưa chắn gió cho gia đình, thật là vất vả .”

Bùi Tự Bạch rưng rưng nước mắt, đường đường là nam tử, tuyệt đối .

“Tam , chỉ cần nhà còn đây, thì nhà vẫn còn đó, đừng mấy lời nữa. Mau ăn mì , hôm nay Đại ca, Đại tẩu còn lễ vật tặng cho đấy.”

Bùi Tự Bạch gật đầu, ăn một miếng mì trường thọ, cũng mới cùng cầm đũa lên.

Các món ăn hôm nay đều là những món ngon nhất của Vĩnh An Lâu, tổng cộng mười tám món, do Bùi Hiếu Trì đặc biệt lựa chọn theo khẩu vị yêu thích của Bùi Tự Bạch.

Rượu thịt dùng nửa chừng, Bùi lão phu nhân lấy đôi giày bà thêu lâu , đưa cho Bùi Tự Bạch.

“Tự Bạch, chân con dài nhỏ, thường khó mua giày vặn, từ nhỏ đến lớn, giày của con đều do .

Gia đình gặp biến cố đột ngột, Mẫu cũng lâu giày cho con. Đôi , là Mẫu theo kiểu dáng con thích nhất ngày .”

Bùi Tự Bạch đưa hai tay đón lấy đôi giày. Trước Vương phủ túng thiếu, Mẫu cũng thích lãng phí phô trương, sự chăm sóc bà dành cho gần như là chu đáo vô cùng.

Đôi khi nội trạch nhà khác, đích tử, thứ t.ử tranh giành, vợ cả vợ lẽ thù ghét , thật đáng sợ.

Mẫu đối với và nhị ca đều khác gì , cũng bao giờ một câu về tiểu nương của .

Tiểu nương của mất sớm, những chuyện về tiểu nương cũng mơ hồ, nhưng cũng may mắn vì gặp một .

“Đa tạ Mẫu , giày Mẫu là loại dễ nhất.”

Lục Tê Ngô cũng dậy, đưa chiếc hộp Bùi Hiếu Trì gói kỹ càng, tặng cho Bùi Tự Bạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-gia-luu-day-ta-dua-vao-khong-gian-lat-do-ca-giang-son/chuong-169-khong-khac-gi-nhau.html.]

“Tam , đây là nghiên mực và bút lông sói Đại ca ngươi đặc biệt chọn lựa, nguyện ngày thể hạ bút như hoa, tai qua nạn khỏi, gặp thời vận .”

“Đa tạ Đại ca, Đại tẩu, thích món quà !”

Người từ xa đến là khách, Dương Canh và Phạm Bang dùng nửa phần tiền công của , bọc trong mảnh vải đỏ, cũng gửi tặng.

“Tam công tử, hai chúng đến đây để ăn chực uống ké, vật phẩm gì để tặng. Tại đây, chỉ thể chúc Tam công t.ử sinh thần vui vẻ, vô ưu vô lo.”

Bùi Tự Bạch: “Đa tạ Dương đại ca, Phạm đại ca, thật các vị thể đến là vui , cần tặng quà cho .”

Hai gì cũng đưa phong bao lì xì cho Bùi Tự Bạch, đây là lễ nghĩa.

Kiếm bạc dễ dàng, Bùi Hiếu Trì nghĩ bụng, trở về sẽ thưởng thêm cho Dương Canh và Phạm Bang khi đến Tết.

Thấy đều tặng lễ, Bùi Ninh Ninh tay dậy .

“Tam ca, những thứ ca thích thì tặng hết . Muội là duy nhất của ca, hôm nay sẽ tặng ca một món quà đặc biệt ý nghĩa.

Muội tự sáng tạo một bộ ba chiêu bảo mạng, quyết định dạy cho ca. Ngay cả trong lúc nguy cấp nhất, ba chiêu chắc chắn sẽ giữ mạng ca.”

Cả nhà đều bật lời của Bùi Ninh Ninh, nàng vốn là nhỏ tuổi nhất trong nhà, cưng chiều.

“Các gì chứ, thật sự tự sáng tạo ba chiêu bảo mạng mà, các tin ?”

Bùi Tự Bạch gắp một chiếc đùi gà bỏ chén Bùi Ninh Ninh.

“Tam ca tin , đợi rảnh rỗi dạy ba chiêu bảo mạng đó nhé, ?”

Thế thì còn tạm !

Bùi Thận Tu và Mộ Chiêu Dã , mở một chiếc hộp nhỏ, cầm trong tay.

“Tam , khi Bùi gia tịch thu gia sản, nhị tẩu vô tình mang theo thanh chủy thủ ngoài.

Thanh Lang Nha chủy thủ , là lúc Phụ còn tại thế giao cho , là đợi đội mũ trưởng thành (nhược quan) sẽ tặng cho lễ vật.

Giờ Phụ còn nữa, chúng đến Ung Châu thành, thể chờ đến lúc đội mũ trưởng thành nữa , nhị ca đành đưa món quà Phụ chuẩn sẵn cho .”

Món quà xuất hiện, bộ sân nhỏ Bùi gia lập tức trở nên yên tĩnh.

Đó là lễ vật Vương gia chuẩn , chắc chắn nó ý nghĩa đặc biệt nào đó.

“Phụ , là lễ vật trưởng thành Phụ chuẩn cho .”

Món quà nặng trịch khiến Bùi Tự Bạch nghẹn lời, Phụ thường xuyên chinh chiến bên ngoài, còn sớm chuẩn lễ vật cho .

Lang Nha chủy thủ, bên ngoài vỏ d.a.o hình răng sói uốn cong, phần cuối chuôi chủy thủ, khảm một cặp răng sói thật sự.

“Tam , Phụ tặng chủy thủ, lẽ là tự bảo vệ bản thật , đừng cô phụ dụng ý của Phụ .”

Bùi Tự Bạch là đứa con duy nhất trong nhà võ công, Phụ tặng chủy thủ, ngoài dụng ý , Bùi Hiếu Trì nghĩ ý nghĩa nào khác.

“Phụ tặng, thích món quà .”

Bùi lão phu nhân cũng dậy, bà xem món quà một chút. Bùi Tự Bạch như thể hiểu ý bà, đặt chiếc hộp mặt Bùi lão phu nhân.

Nhìn thấy thanh chủy thủ , cùng với cặp răng sói bên , Bùi lão phu nhân khựng . Hàng mi rủ xuống khẽ run rẩy, thần sắc lướt qua vẻ đau thương, nhanh chóng tan biến.

“Mẫu , từng thấy qua thanh chủy thủ ?”

Bùi Tự Bạch mẫn cảm, lập tức cảm nhận sự đổi cảm xúc của Bùi lão phu nhân.

Bùi lão phu nhân đè nén cảm xúc trong lòng xuống, nữa ngẩng đầu lên, còn thấy bất cứ điểm khác thường nào.

“Tự Bạch, thanh chủy thủ là di vật của nương con, Phụ con nhất định là , đợi khi con trưởng thành, sẽ kể chuyện cũ của nương con cho con .”

 

Loading...