Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 121: Tiền dễ kiếm như vậy, ai không kiếm người đó là đồ ngu!
Cập nhật lúc: 2025-05-02 17:48:11
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy tổ chương trình đã tạm thời chuyển hôm nay thành ngày hoạt động nhóm, nhưng sau bữa trưa, mọi người về cơ bản đều mệt mỏi, những trò muốn chơi cũng đã chơi hết, sau khi nhận được sự đồng ý của tất cả liền quyết định trở về.
Thẩm Ưu trên đường về đã mơ màng buồn ngủ, cố gắng tỉnh táo đợi về đến biệt thự, lên lầu tìm được phòng mình, cả người liền nhào lên chiếc giường mềm mại, mắt vừa nhắm lại đã chìm vào giấc mộng.
Ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại, cô đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra thì phát hiện trời đã tối.
Ục ục ục——
Bụng cũng đúng lúc phát ra tiếng kêu, cơn đói ập đến.
Vừa thay quần áo xong cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?"
Cô vừa đi ra mở cửa vừa lên tiếng hỏi.
"Là chị."
Lời vừa dứt, cô mở cửa ra thì nhìn thấy Thẩm Ngôn đứng ở cửa.
Thẩm Ưu sau một giấc ngủ dậy chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm giác thuộc tính "nói xấu" không phát tác, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Có phải sắp ăn tối rồi không?"
Thẩm Ngôn gật đầu: "Ừ, chiều nay có khách mời mới đến, cô ấy tự tay xuống bếp làm bữa tối rồi."
Lại có khách mời mới à?
Còn chủ động xuống bếp nấu cơm nữa, xem ra cô ấy tốt bụng lắm nhỉ.
Thẩm Ưu mang theo mong đợi xuống lầu đến phòng khách, phát hiện Tạ Trần Huyên đang ngồi trên sofa chán nản bấm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, không biết anh ta rốt cuộc muốn xem gì, bên cạnh Hạ Sách Minh ngồi trên chiếc sofa khác vẻ mặt cạn lời, nói: "Tạ Trần Huyên, rốt cuộc cậu muốn xem gì vậy? Bấm nãy giờ rồi, tìm một chương trình hoặc một bộ phim mà xem đi chứ?"
Lời vừa dứt, thiếu niên đột ngột dừng động tác bấm nút, tùy tay ném điều khiển từ xa vào lòng anh ta.
Hạ Sách Minh không ngờ anh ta lại đột nhiên ném điều khiển từ xa tới, không chuẩn bị, điều khiển suýt chút nữa rơi xuống đất, anh ta luống cuống tay chân bắt lấy, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Ưu và Thẩm Ngôn đi xuống.
"Wow, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, muộn chút nữa là không kịp ăn cơm đâu!"
Nghe vậy, Tạ Trần Huyên khẽ rung hàng mi, lập tức quay đầu tìm người, thấy cô tò mò nhìn về phía nhà bếp, bịt miệng giả vờ không nghe thấy, hạ thấp giọng hỏi: "Khách mời mới ở trong bếp à? Những người khác đâu?"
Hạ Sách Minh tự giác biết cô đang nói chuyện với mình, há miệng, vừa định trả lời thì thiếu niên đã nhanh chân hơn một bước, dựa người vào sofa, thờ ơ nói: "Đều đang giúp đỡ trong bếp."
"Ồ, vậy sao hai người lại ở đây?" Anh ta tiếp lời rất tự nhiên, Thẩm Ưu cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, trêu chọc nói: "Hai người ở đây lén lút trốn việc hả?"
Hạ Sách Minh: "Tôi..."
"Bếp nhỏ quá, không chứa hết nhiều người như vậy," Tạ Trần Huyên gối tay sau đầu, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Thẩm Ưu, "Chúng tôi không muốn qua đó gây thêm phiền phức."
Hạ Sách Minh: "...Đúng."
Lời vừa dứt, những người trong bếp lần lượt bưng những món ăn đã xào xong lên bàn, gọi bọn họ đi ăn cơm.
Khi họ đến bàn ăn thì nhìn thấy Vương Bốc Kiệt và Dương Tư Thu đã ngồi vào chỗ, hai người ngồi cạnh nhau, chọn hai chỗ ngồi ở giữa một bên.
Thẩm Ưu không có yêu cầu gì về chỗ ngồi, thấy Hạ Sách Minh ngồi ở chiếc ghế đầu tiên đối diện họ, cô liền kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, Thẩm Ngôn cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô.
Chậm chân hơn một bước, Tạ Trần Huyên khẽ khựng lại, quả quyết đi đến sau lưng Hạ Sách Minh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh ta, "Tôi muốn ngồi đây, cậu có thể ngồi đối diện được không?"
Thấy cuối cùng cũng nhanh hơn anh ta một bước, trong lòng Hạ Sách Minh đắc ý vô cùng, "Không được đâu, đến trước được trước, anh hiểu không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-121-tien-de-kiem-nhu-vay-ai-khong-kiem-nguoi-do-la-do-ngu.html.]
"Ồ," Tạ Trần Huyên bình tĩnh hỏi: "Vậy tôi mua một triệu bản album mới của cậu nhé?"
Bao nhiêu cơ?!
Một... một triệu bản?!
Nếu thật sự được mua nhiều như vậy, đến lúc đó không dám chắc là top một, nhưng lọt vào top năm bảng xếp hạng bán chạy nhất tuyệt đối không thành vấn đề!
Mắt Hạ Sách Minh lập tức sáng lên, suýt chút nữa không thèm để ý mà gật đầu đồng ý, dù sao chuyện đổi chỗ ngồi này có thể tăng thêm một triệu doanh số, quá hời!
"Khụ khụ."
Thấy đàn em như vậy, Thẩm Ngôn khẽ ho hai tiếng.
Hạ Sách Minh hoàn hồn, giả vờ khinh thường bĩu môi: "Xì, có một triệu bản album mà cũng muốn mua chuộc tôi? Cậu coi thường người quá rồi đấy."
Tạ Trần Huyên mắt cũng không thèm chớp: "Vậy hai triệu?"
Thẩm Ưu: ???
Cô khó hiểu vô cùng, đánh giá mấy món ăn trước mặt Hạ Sách Minh.
【Chẳng lẽ Tạ Trần Huyên nhất định phải ngồi chỗ của Tiểu Minh chỉ vì món rau cải trắng xào trước mặt cậu ta thôi à? Hay là để tiện uống canh trứng rong biển? Gu ăn uống của anh ta thanh đạm vậy sao?】
Khóe miêngj Tạ Trần Huyên khẽ giật, giây tiếp theo liền thấy Thẩm Ưu vẻ mặt chân thành ngẩng đầu nhìn anh ta: "Nếu anh thật sự muốn ngồi đây như vậy, em nhường chỗ cho anh, anh chuyển hai triệu vào tài khoản của em nhé?"
【Tiền dễ kiếm như vậy, ai không kiếm người đó là đồ ngu!】
Đối diện với ánh mắt mong đợi của cô, Tạ Trần Huyên có một loại xúc động muốn xoa đầu cô, đầu ngón tay khẽ co lại, vừa định nói gì đó, Trịnh Cao Viễn và cô gái đã bưng hai món ăn cuối cùng từ trong bếp ra.
Trịnh Cao Viễn bưng món ăn đến chỗ trống cuối bàn, thuận tay kéo chiếc ghế trống bên cạnh Thẩm Ngôn ra ngồi xuống.
Anh ta vừa ngồi xuống, trên bàn chỉ còn lại hai chỗ ngồi bên cạnh Vương Bốc Kiệt và bên cạnh Dương Tư Thu.
Cô gái liếc mắt một cái, lập tức nhíu mày, lộ ra vẻ không hài lòng, đặt đĩa thức ăn xuống bàn có chút mạnh tay, nước sốt b.ắ.n ra một ít.
Cô ta cong môi, trong mắt lại không có chút ý cười nào, thậm chí còn nhíu mày, nói với Vương Bốc Kiệt: "Xin phiền hai vị dịch ra phía sau một chút."
Hôm nay phần lớn các món ăn trên bàn này đều do cô gái và Trịnh Cao Viễn làm, ăn của người ta thì mềm miệng, dù thái độ của cô ta không được tốt lắm nhưng hai người cũng không tiện nói gì, liếc mắt nhìn nhau liền đứng dậy dịch chỗ.
"Trần Huyên, anh qua đây ngồi đi," thấy bọn họ dịch ra, cô gái lúc này mới lộ ra nụ cười, ngẩng đầu nhìn Tạ Trần Huyên. Khi nói chuyện, giọng điệu dịu dàng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, "Em có làm món sườn xào chua ngọt, chắc anh sẽ thích đó."
Nghe giọng điệu quen thuộc của cô ta, Thẩm Ưu lộ ra vẻ mặt hóng hớt.
【Wow wow, xem ra khách mời mới và Tạ Trần Huyên là người quen rồi, đến cả khẩu vị của anh ta cũng biết rõ như vậy!】
Tạ Trần Huyên không nhúc nhích, "Xin lỗi, tôi không thích ăn sườn xào chua ngọt."
Nói xong, anh ta cúi đầu nói với Hạ Sách Minh: "Mười triệu album, bây giờ cậu qua bên kia ngồi, được không?"
Má ơi! Hóa ra giả vờ kiêu kỳ thật sự có tác dụng! Nhìn kìa, chẳng phải từ một triệu đã tăng gấp mười lần thành mười triệu rồi sao?!
Cảm ơn đại ca "nhiệt tình giúp đỡ", cảm ơn rất nhiều!
Khóe miệng Hạ Sách Minh không kiểm soát được mà cong lên, "Cái này là cậu tự nguyện đồng ý đó nha, tôi không ép cậu đâu, không được đổi ý đâu đấy!"
Vừa nói, anh ta vừa nhanh nhẹn đứng dậy, không đợi mọi người phản ứng kịp đã ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện, còn ân cần vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho cô gái cũng nhanh chóng ngồi xuống.