Lưu Mang kéo hàng của cô , bước tại chỗ hô khẩu hiệu, gì thêm, sang những còn , bảo họ tập một .
Trong khi còn hiểu ý định của thì Thẩm Ưu kịp phản ứng, trong lòng chợt giật .
Giây tiếp theo, Lưu Mang mặt hàng thứ tư: “Các em, hàng thứ tư, rõ ? Có thấy tiếng họ ?”
Dừng vài giây, hét lớn: “Trung đội 5, đại đội 3 vẫn thể mà cần hàng của các em!”
Ngay khi lời thốt , khí như ngừng một giây.
Cô gái bên cạnh Thẩm Ưu nghẹn ngào, bất ngờ che mặt nức nở.
Tiếng nén trong lòng khiến Thẩm Ưu cảm thấy nghẹn ngào.
Đối với các cô gái hàng , Thẩm Ưu cảm thấy áy náy, trực giác mách bảo rằng Lưu Mang nhắm hàng thứ tư chỉ vì động tác đạt tiếng hô to.
Giống như Hứa Tĩnh tối qua, Lưu Mang bản chất là nhỏ nhen ghi thù, hôm qua mất mặt họ, giờ đang trả thù cá nhân, khiến cả hàng của cô ảnh hưởng.
Bị cơn ác mộng đánh thức, Thẩm Ưu vốn vui, thể mệt mỏi đau đớn, Lưu Mang còn cố tình thế, cơn giận trong lòng cô lập tức bùng lên.
Nếu còn lý trí, lúc cô chắc chắn tranh cãi với … À , đúng hơn là cãi .
Cô vô thức liếc sang phía Lương Tử Mai gần đó.
Giọng Lưu Mang lớn như thế, cô tin Lương Tử Mai thấy.
Là cố vấn, Lưu Mang những lời mang tính công kích như thế, lên tiếng?
Ý nghĩ lóe lên, Lương Tử Mai bước tới, mặt họ.
điều thất vọng là cô dường như đến để bênh vực.
“Em gì thế?”
Lương Tử Mai cô gái đang , cau mày nghiêm khắc: “Hay là em cảm thấy oan ức? Bây giờ là xã hội ai cũng lý !”
Ngừng một lát, cô lạnh lùng tiếp: “Huấn luyện viên giáo dục các em là đúng ! rõ mồn một, tiếng hàng các em nhỏ hơn nhiều so với họ! Tại khác hô khẩu hiệu thể to như thế, riêng các em ? Đừng vì các em là con gái, tại hàng con gái khác cũng hô ?”
【Hừ!】
Thẩm Ưu khẽ cúi mắt, trong lòng lạnh lùng phì .
Lương Tử Mai cũng thấy tiếng kỳ lạ , ánh mắt thoáng sắc lạnh, nhưng chỉ thấy một tiếng, tự nghi ngờ ảo giác của .
Cô cô gái đang lau nước mắt, nhíu mày: “Em tên là… Phương Thời Vũ đúng ? Nếu nhớ nhầm thì hôm qua em là một trong những xin nghỉ để trốn tập nhỉ?”
Bất ngờ phát hiện, Phương Thời Vũ giật , sợ trả lời chậm sẽ cho là giở chứng, vội với giọng mũi nặng nề: “V- ạ, em là Phương Thời Vũ.”
Lương Tử Mai chằm chằm đầy khó chịu: “Phương Thời Vũ, hôm qua em nhắc nhở , hôm nay vẫn chăm chỉ tập luyện ? Huấn luyện viên chỉ nhắc các em một câu mà , cần yếu đuối ? Hay là giả vờ để lấy sự thương cảm?”
Một loạt các câu hỏi khiến Phương Thời Vũ ngớ .
Thẩm Ưu nhịn , trợn mắt.
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
【 là vô lý! Phương Thời Vũ chỉ là cơ địa dễ thôi, oan thì ? Cố vấn thể tùy tiện chỉ trích sinh viên như ? Không nhận Lưu Mang đang cố tình nhắm ? Nếu cần dùng mắt thì đem tặng cho cần !】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-162-nguoi-thi-xau-nhung-suy-nghi-lai-kha-dep-day.html.]
Can đảm thật, mà dám công khai phản bác cố vấn!
Kỳ lạ là cô ngay mặt, lúc nãy ngoài Phương Thời Vũ , ai gì.
Lương Tử Mai lạnh lùng, trực giác mách bảo cô tiếng là của một trong hàng , ánh mắt sắc bén quét qua các cô gái: “Ai đang chuyện?”
Vừa dứt lời, Lê Thanh Y khẽ nhíu mày, bình tĩnh đáp: “Cố vấn, lúc nãy chỉ cô và Phương Thời Vũ chuyện, ai khác lên tiếng, chúng thấy gì cả.”
Giọng cô chắc chắn, cũng ai lên tiếng phản bác, khiến Lương Tử Mai bắt đầu nghi ngờ.
…Chẳng lẽ chỉ cô thấy tiếng đó ?
Lê Thanh Y hít sâu, nghiêm túc : “Cố vấn, cô dựa kết luận bọn em tập trung? Tại bảo cô giả vờ ? Em cho rằng cô với Phương Thời Vũ quá nặng lời, nên xin bạn mới .”
là nực !
Cô đang dạy dỗ nữ sinh hư hỏng, tại xin ?
Lương Tử Mai lời Lê Thanh Y lý, nhưng quá nhiều ánh mắt đang , cô chắc chắn sẽ xin , như thật sự mất mặt.
Cô lườm Lê Thanh Y: “Em tên gì? Dựa dám lệnh cho ?”
Lê Thanh Y bình thản đáp: “Cô ghi tên em đăng lên nhóm để khiển trách ?”
Giọng cô nhẹ nhàng, bình tĩnh, nhưng lọt tai Lương Tử Mai như đang châm biếm.
Lưu Mang vốn chỉ rèn giũa ý chí của họ, ngờ sự việc vượt tầm kiểm soát, để tránh trận chiến giáo viên học viên, vội bước đến ngắt lời: “Được , , hàng thứ tư về đội hình !”
Lương Tử Mai thêm một lúc, đó nhận điện thoại của thư ký trường gọi .
Buổi sáng khi giải tán, Thẩm Ưu cùng định căng tin thì Lưu Mang theo , bước nhanh lên chắn mặt họ.
“Chuyện xảy hôm nay, cố ý,” Lưu Mang thẳng vấn đề, cố tỏ chân thành: “Xin vì khiến các em chịu thiệt thòi, nhưng dù các em tin thì đây thực sự là ý của ! cũng tổn thương các em…”
Thẩm Ưu lúc còn giả vờ hòa hoãn nữa, cắt lời: “Nói thẳng .”
Nếu đánh , cô cho một đ.ấ.m mặt , còn thời gian mà ở đây lời phiền phức chứ?
“Được, sẽ thẳng,” Lưu Mang lấy điện thoại hỏi: “Có thể thêm WeChat ?”
Ha.
Thẩm Ưu lạnh trong lòng, ngạc nhiên với ý định của .
Bên cạnh, Hứa Tĩnh lên tiếng: “Huấn luyện viên, thêm WeChat của ai?”
“Ừm…”
Nghe vẻ vẫn quyền lựa chọn thì ?
Lưu Mang ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên niềm vui: “Nếu phiền, thêm WeChat của tất cả các em.”
Vừa dứt lời, phía liền vang lên tiếng nhạo:
“Người thì nhưng suy nghĩ khá đấy.”