Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 195: Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào

Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:14:16
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của Thẩm Ưu giống như một cơn gió mạnh, thổi tan đám mây mù bao phủ trong lòng phụ nữ suốt bao năm, khiến bà cuối cùng cũng bừng tỉnh.

 

Thật , khả năng từng nghĩ tới. mỗi khi ý nghĩ đó lóe lên, xung quanh :

 

“Làm gì chuyện đó? Cô gả nhà hào môn đích thực mà! Mẹ chồng tặng đồ giả để lừa cô gì chứ? Có cần thiết ? Cô suy diễn quá !”

 

Từ chồng cho đến , bạn bè, ai cũng như . Thế là hết đến khác, bà gạt bỏ nghi ngờ, tự trách đa nghi.

 

Cho đến giây phút , bà mới nhận vấn đề ở chỗ bà nghĩ quá nhiều, mà là bà bao giờ thoát khỏi cái vòng trói vô hình .

 

Cái vòng trói đó khiến bà dám tin trực giác của bản , dám nghi ngờ uy quyền của nhà giàu, khiến bà ngày càng nhút nhát, yếu đuối.

 

Nghĩ đến đây, phụ nữ giơ tay quệt nước mắt thật mạnh, bất ngờ cúi xuống ôm chặt lấy con trai. Sau đó, bà thẳng , nghiêm túc cúi đầu cảm ơn Thẩm Ưu.

 

Khoảnh khắc cúi đầu , nước mắt nóng hổi dâng lên nơi khóe mắt. Khi bà ngẩng đầu, khuôn mặt bình tĩnh trở , giọng đầy cảm kích:

 

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

“Cảm ơn cô… thật sự cảm ơn cô!”

 

Thẩm Ưu thấy bà tự nhiên cúi đầu cảm ơn thì giật . Đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to vì ngạc nhiên. Cô thầm nghĩ: Mình cảm ơn chứ?

 

Cô vội xua tay:

 

“Không ạ, gì đáng để cảm ơn cả.”

 

Thẩm Ưu hiểu, nhưng những xung quanh thì hiểu rõ, phụ nữ đang khách sáo, mà là thật lòng ơn.

 

Làm trong nghề giáo bao năm, họ từng gặp vô phụ ngang ngược, nhưng để một đổi thái độ chỉ trong nửa tiếng, quả thực là chuyện hiếm thấy.

 

Họ thấy lạ, thấy thương cảm cho phụ nữ , mạnh mẽ bên ngoài, nhưng yếu đuối đến tận đáy lòng.

 

Sau đó, bà chủ động xin các giáo viên, bảo con trai cũng cúi đầu xin từng , cả với Tạ Quân Trạch.

 

Tạ Quân Trạch níu tay áo trai, chào cô giáo bằng giọng nhỏ xíu. Đến khi khỏi cổng trường , vẫn còn cảm giác mơ hồ như tỉnh khỏi giấc mộng.

 

Sau thứ ba hỏi ăn gì mà vẫn phản ứng, Tạ Trần Huyên cúi đầu em thấp hơn cả khúc:

 

“Quân Trạch, em dọa ngốc ?”

 

Tạ Quân Trạch giật ngẩng lên, chớp mắt mấy cái:

 

“Hả? Gì cơ?”

 

Thẩm Ưu thấy nhóc ngơ ngác, bỗng thấy đáng yêu. Cô mỉm , cúi , bóp nhẹ má một cái, chúng thật sự mềm như cô tưởng hehhe.

 

“Anh em hỏi em ăn kẹo hồ lô đấy.”

 

Tạ Trần Huyên: “???”

 

Cậu nhướng mày: “Tớ bao giờ..”

 

Chưa kịp xong, đối diện với đôi mắt vô tội của cô gái. Cô còn tủm tỉm:

 

“Em trai ăn kẹo hồ lô, tớ cũng ăn nữa. Một trai hào phóng như chắc sẽ nỡ từ chối chứ?”

 

Tạ Quân Trạch lập tức thấy quầy bán kẹo hồ lô gần đó, thấy cô nhắc đến nó liên tục, liền nuốt nước miếng:

 

“Anh ơi~ em ăn, em ăn!”

 

Thẩm Ưu cũng hùa theo:

 

“Tớ cũng ăn, tớ cũng ăn, tớ cũng ăn~”

 

Hai đôi mắt long lanh chằm chằm.

 

Tạ Trần Huyên mặt , cố nén , sợ phát hiện:

 

“Được , mua, mua hết!”

 

Ngón tay khẽ co , lòng bàn tay run: Chết tiệt! Đáng yêu c.h.ế.t mất.

 

Dù là cách cô khéo léo dẫn chuyện để an ủi bé, hành động nhường quyền quyết định việc mua kẹo cho , tất cả đều khiến lòng dậy sóng.

 

Thậm chí, khi nhớ hình ảnh cô trong phòng giáo viên , còn suýt kìm ôm chầm lấy cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-195-chuyen-cua-nguoi-lon-tre-con-dung-xen-vao.html.]

 

nhiều chuyện, lẽ bao gồm cả chuyện của .

 

Từ lúc nhận lời cô Trình đến đón em trai, cho đến khi trường, Tạ Trần Huyên chuẩn tâm lý suốt dọc đường.

 

Cậu và em lâu gặp, chẳng nên gì để gượng gạo.

 

Chuyện chiếc vòng là một biến cố nhỏ giúp tạm thời tránh đối mặt trực tiếp. giờ khỏi cổng trường , vấn đề .

 

May mà Thẩm Ưu kịp chen với cái ý tưởng ăn kẹo hồ lô, một cái cớ hảo.

 

Trẻ con dễ dỗ, nhất là Tạ Quân Trạch vốn quấn .

 

Chỉ một xâu kẹo hồ lô cũng đủ hai em thiết trở .

 

 

Bây giờ thế , hình như thằng nhóc còn với Thẩm Ưu hơn cả .

 

Cả hai mỗi cầm một xâu kẹo hồ lô khác , Quân Trạch là hồng táo, Thẩm Ưu là dâu tây.

 

Cậu bé nắm tay Thẩm Ưu buông, ăn xâu dâu tây trong tay cô, đôi mắt sáng rực:

 

“Chị Thẩm Ưu ơi~ em ăn một quả ? Em đổi cho chị nè!”

 

Thẩm Ưu tươi, nỡ từ chối:

 

“Được chứ chứ~”

 

Tạ Trần Huyên: “……”

 

Được cái gì mà ?!

 

Hình ảnh khiến nhớ lúc nãy, khi Thang Thịnh Bá rời , bé còn níu tay áo Thẩm Ưu, năn nỉ:

 

“Chị ơi, em dối nữa, chị đừng ghét em nhé ?”

 

Thẩm Ưu mỉm , xổm xuống ngang tầm với :

 

“Chị thích nhất là mấy đứa bé trung thực đó~”

 

Cuối cùng, Thang Thịnh Bá còn luyến tiếc móc tay hứa hẹn với cô, thậm chí lưu cả liên lạc của cô đồng hồ thông minh, rằng chơi game cùng cô khi trở thành cao thủ.

 

Thẩm Ưu chẳng dập tắt mộng tưởng của , chỉ đồng ý:

 

“Được, chị đợi đến khi em thành cao thủ nha.”

 

Cậu bé lập tức hớn hở như tìm tri kỷ, lưu luyến mãi chịu .

 

là cô đến cũng yêu quý, ngay cả trẻ con cũng ngoại lệ.

 

Khi thấy Quân Trạch định c.ắ.n viên dâu tây mà Thẩm Ưu đưa tới miệng, Tạ Trần Huyên nhanh tay bịt miệng thằng em :

 

“Thích dâu tây sớm? Anh mua thêm cho em một xâu.”

 

Bị bịt miệng, Tạ Quân Trạch tròn mắt: “???”

 

May mà họ vẫn lên xe, quầy cũng xa.

 

Ông chú bán kẹo ba , mặt đầy thắc mắc.

 

Tạ Trần Huyên cầm lấy một xâu dâu tây đưa cho em trai, nghĩ ngợi, dứt khoát mua luôn hai xâu mỗi vị.

 

Quân Trạch ngạc nhiên:

 

“Anh ơi, chúng ăn hết nhiều ?”

 

Tạ Trần Huyên trả tiền nhàn nhạt đáp:

 

“Chuyện của lớn, trẻ con đừng xen .”

 

“……”

 

 

Loading...