Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 205: Đúng là thâm tàng bất lộ!

Cập nhật lúc: 2025-10-07 02:16:27
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Thanh Y cũng bày tỏ lực bất tòng tâm: "Ngoài chơi game , tớ chẳng tài lẻ gì cả."

 

Túy Nguyệt Các - 醉月阁

Hứa Tĩnh về phía Thẩm Ưu, rõ ràng là đặt hết hy vọng cuối cùng cô.

 

Đối diện với ánh mắt mong đợi của cô bạn, dù Thẩm Ưu hứng thú với việc lên sân khấu biểu diễn, nhưng cô cũng khó lòng lời từ chối.

 

"Piano, violin, cello, đàn tranh, đàn tỳ bà, v.v., nhạc cụ nào cũng một chút," Thẩm Ưu thành thật : "Chỉ là ở mức cơ bản, chơi vài bản nhạc thôi. Nếu đến lúc đó thực sự ai đăng ký, thể giúp lấp đầy một suất."

 

Tạ Hiểu Phi kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi, Ưu Ưu, đúng thâm tàng bất lộ thật đấy!"

 

Hứa Tĩnh cảm động ôm chầm lấy Thẩm Ưu: "Ưu Ưu, tớ yêu quá, với tớ thật đấy!!"

 

Thẩm Ưu chớp mắt: "Bình thường thôi, bình thường thôi."

 

Cha Thẩm ý định bồi dưỡng sở trường và sở thích của mỗi đứa con, nhạc cụ chỉ là một trong đó. Anh trai thứ ba của cô, Thẩm Cận Phong, tài năng trong lĩnh vực âm nhạc. Anh chỉ nhanh chóng quen với các loại nhạc cụ khác , mà còn thể hiện sự kiên nhẫn và hứng thú từng trong việc luyện tập và sáng tác. Còn Thẩm Ưu, dù ban đầu học cũng chậm, nhưng cho dù là học nhạc cụ, khiêu vũ, thư pháp và hội họa, cô luôn chỉ nhiệt tình ba phút, khi học chút ít bề ngoài thì mất sự kiên nhẫn để nghiên cứu sâu. Điều dẫn đến tình trạng hiện tại là cái gì cũng một chút, nhưng nhiều.

 

Cho nên, cô " một chút" cũng khiêm tốn giả tạo, mà là sự thật.

 

Tuy nhiên, nhắc đến nhạc cụ, Thẩm Ưu chợt nhớ đến đoạn video Tạ Trần Huyên chơi piano thời trung học đào lên. Cô cũng đêm hội tân sinh viên của học viện họ là khi nào.

 

Thẩm Ưu tìm Tạ Trần Huyên trong danh sách bạn bè. Cô thói quen ảnh đại diện để tìm . Trong trí nhớ, ảnh đại diện của Tạ Trần Huyên là một cây táo phiên bản hoạt hình. Khi thấy, cô từng hỏi Tạ Trần Huyên tự vẽ , và thừa nhận.

 

Kết quả là cô tìm từ đầu đến cuối vẫn thấy ảnh đại diện quen thuộc .

 

Thẩm Ưu dứt khoát tìm kiếm bằng tên, phát hiện Tạ Trần Huyên ảnh đại diện, đổi thành ảnh chụp góc nghiêng của chính .

 

Bức ảnh đó trông khá quen thuộc, Thẩm Ưu kỹ, xác nhận chính xác là do cô tự tay chụp.

 

Đó là một ngày trong kỳ nghỉ, Tạ Quân Trạch đột nhiên đòi biển ngắm hoàng hôn, còn dùng điện thoại của Tạ Trần Huyên gọi điện mời Thẩm Ưu cùng. Thế là Thẩm Ưu, thể từ chối lời mời nhiệt tình của bé, vui vẻ nhập hội.

 

Lúc đó, Thẩm Ưu đang luyện chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh phim mà hai tặng, nên tiện tay mang theo luôn.

 

Đến bờ biển, bé Tạ Quân Trạch xuống xe chạy như bay, Thẩm Ưu lo chú ý an , vội vàng xuống xe đuổi theo.

 

Tạ Quân Trạch thấy Thẩm Ưu mang theo máy ảnh phim, lúc thì hào hứng nhờ Thẩm Ưu chụp ảnh cho , lúc rủ Thẩm Ưu cùng đào kho báu trong cát, tìm ít vỏ sò xinh .

 

Tạ Trần Huyên thì theo họ, quá gần cũng quá xa, tham gia các hoạt động của họ, trông vẻ khá nhàm chán.

 

Khi Thẩm Ưu giúp Tạ Quân Trạch chụp ảnh, cô từng hỏi Tạ Trần Huyên cô chụp cho một tấm , hoặc chụp ảnh chung cả hai em, nhưng đều từ chối.

 

Lý do là thích chụp ảnh.

 

bé Tạ Quân Trạch đầu khách khí vạch trần lời dối của trai, thì thầm với cô: "Anh ghét chụp ảnh , em là nhiếp ảnh gia mà, đây khi bọn em sống cùng , chụp nhiều ảnh cho !"

 

Thẩm Ưu gật đầu vẻ suy nghĩ, lợi dụng việc Tạ Trần Huyên sẽ phản kháng, cô công khai chỉ đạo Tạ Quân Trạch ở vị trí thể chung khung hình với Tạ Trần Huyên, giúp họ chụp một bức ảnh chung.

 

Cậu bé Tạ Quân Trạch tỏ vô cùng vui mừng, hào hứng sẽ đưa bức ảnh cho xem.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-205-dung-la-tham-tang-bat-lo.html.]

Sau đó, Tạ Quân Trạch chơi mệt, đúng lúc mặt trời sắp chạm đến mặt biển, xuống bên cạnh trai, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo khoác của Tạ Trần Huyên.

 

Thẩm Ưu ở bên chọn ảnh, cảm nhận ánh hoàng hôn rọi thẳng mặt, cô ngước mắt lên, khung cảnh mắt cho choáng ngợp.

 

Một lát , cô đầu , thấy ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt trai. Gió biển thổi tung mái tóc bạc của . Cậu bao phủ trong nền màu cam vàng , nhưng đường nét khuôn mặt kéo dài đến cổ rõ ràng sắc nét.

 

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Ưu giơ máy ảnh phim lên, lưu cảnh tượng .

 

Tạ Trần Huyên nhận hành động của cô, gần như ngay khi cô chụp xong mặt , ánh mắt rơi chiếc máy ảnh phim mà cô kịp cất .

 

Mặc dù mặt biểu cảm gì, nhưng Thẩm Ưu trực giác giận, vì cô cố ý hỏi: "Tớ chụp cho một tấm, sẽ giận đúng ?"

 

Môi của trai mím , vô cảm cô vài giây. Thái độ đó khiến Thẩm Ưu lầm tưởng rằng đoán sai. Cô sững sờ một lúc, đến khi lấy tinh thần thì chiếc máy ảnh phim trong tay trong tay Tạ Trần Huyên.

 

Cậu đang xem những bức ảnh cô chụp.

 

"Sao là ảnh chụp khác ?"

 

Thẩm Ưu định rằng cô đang tập chụp ảnh nên đương nhiên là cô chụp khác, nhưng Tạ Trần Huyên nhanh chóng lướt qua các bức ảnh, đột nhiên ngước mắt cô: "Tớ chụp cho một tấm nhé?"

 

Giống như một ý nghĩ chợt nảy .

 

Thẩm Ưu ngẩn , nhưng từ chối, gật đầu: "À, thôi."

 

Tạ Trần Huyên hề hỏi cô cách sử dụng máy ảnh phim, bảo cô tạo dáng. Thẩm Ưu thấy động tác của vẻ thuần thục, nhịn hỏi: "Cậu chụp ?"

 

Lời đến miệng, đột nhiên đổi giọng: "Không rành lắm, thể dạy tớ ?"

 

Thẩm Ưu với vẻ mặt đúng như dự đoán, bước vài bước gần , đưa tay , nhưng thấy ý định đưa máy ảnh phim cho cô. Cậu chỉ cúi , dùng ngón tay chỉ đèn flash của máy ảnh phim, : "Đây là đèn flash. Gạt nút đèn flash sang , đèn đỏ nhỏ phía sẽ sáng lên, báo hiệu đèn flash của máy ảnh bắt đầu hoạt động."

 

chỉ bánh răng cuộn phim, : "Gạt bánh răng sang , xoay cho đến khi chặn thì thể chụp. Mỗi dùng đều cần lên phim ."

 

Cuối cùng, Thẩm Ưu chỉ màn trập: "Đây là màn trập, tìm góc xong thì nhấn màn trập là thể chụp ảnh."

 

Nói xong, cô ngước mắt : "Đơn giản mà đúng ?"

 

Máy ảnh phim trong tay . Trong quá trình Thẩm Ưu giải thích, thể tránh khỏi việc chạm tay . Bản cô thì giải thích nghiêm túc, nhưng những lời cô với như nước đổ đầu vịt.

 

Bốn mắt , chầm chậm chớp mắt, theo bản năng đáp: "Ừm, đơn giản."

 

Cậu bé Tạ Quân Trạch ham học hỏi đang quan sát bên cạnh, bất chợt thốt lên: "Anh ơi! Sao tai đỏ thế! Anh ốm ?!"

 

Tạ Trần Huyên: "..."

 

Cậu giả vờ như thấy tiếng Tạ Quân Trạch, ho nhẹ một tiếng, hiệu cho Thẩm Ưu nhanh chóng qua tạo dáng khi mặt trời chìm xuống biển.

 

Thẩm Ưu liền mặt về phía mặt trời lặn biển, dùng cánh tay tạo hình trái tim.

 

 

Loading...