Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 58: Đáng ghét! Hóa ra chú hề lại là chính mình!
Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:44:23
Lượt xem: 206
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng chuẩn tâm lý từ , nhưng trong lòng Ngụy Oánh Oánh vẫn khỏi chút đau xót. Nghĩ đến việc vì một tên cặn bã như mà khiến con gái chịu ấm ức, bà cảm thấy vô cùng áy náy.
Về phần cái tên họ Kỷ , dám giở trò với chính bà, còn dám lén con gái bà—Ngụy Oánh Oánh tuyệt đối sẽ để yên!
“Cảm ơn nhiều!”
Khi chia tay, Ngụy Oánh Oánh chân thành cúi chào , mỉm với Thẩm:
“Cả hai con gái của chị đều là những đứa trẻ .”
Mẹ Thẩm gật đầu , trong lòng nhắc nhở bạn đừng quá cố chấp theo đuổi cái gọi là “chân tình của đàn ông”, nhưng lo nếu sẽ khiến bạn phật lòng, nhất thời mở miệng thế nào.
Không ngờ Ngụy Oánh Oánh dường như đoán điều bà định , liền đùa:
“Em là mắt đàn ông của mà, gặp đàn ông em tránh xa một vòng, ?”
Mẹ Thẩm cũng theo, gì thêm:
“Miễn là trong lòng em hiểu rõ là .”
Vào đúng ngày sinh nhật của Từ Diệp Phồn, rõ ràng Tống Ứng Thời hứa sẽ đến tận nhà họ Thẩm cùng trưởng bối để bàn chuyện hủy hôn, mà đến cuối cùng, nhà họ Thẩm chỉ nhận thiệp mời dự tiệc sinh nhật mừng thọ 70 tuổi của ông nội Tống do quản gia mang tới.
Nhìn tấm thiệp đặt mặt, sắc mặt trong nhà họ Thẩm đều trở nên kỳ quái.
Thẩm Ưu nén ham đảo mắt, cố nở nụ vui mừng:
“Thật tuyệt! Tối mai là thể gặp Ứng Thời !”
Thẩm Triết An nhíu mày:
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
“Nếu nhớ nhầm thì lúc Tống Ứng Thời sẽ đích đến nhà chúng . Giờ là ? Gửi mỗi cái thiệp qua cho lệ ?”
Thẩm Cẩn Phong bĩu môi:
“Ngay cả thiệp cũng thèm đích đưa, rõ ràng là xem trọng nhà họ Thẩm chúng còn gì!”
Vừa , giơ tay định lấy tấm thiệp.
Thẩm Ưu phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, vội vàng giật lấy tấm thiệp, ôm chặt lòng như bảo bối, trừng mắt cảnh giác ba:
“Anh ba, định gì?!”
Cẩn Phong: ???
Cậu khó hiểu em gái, mặt mày đầy khó tin:
“Anh định xé tấm thiệp thôi mà. Nhà họ Tống chẳng coi trọng chúng , ai thèm dự sinh nhật lão già nhà họ?”
Thẩm Ưu trong lòng điên cuồng “like” câu của ba, nhưng ngoài mặt vẫn ôm chặt tấm thiệp, phản bác:
“Chắc chắn là Ứng Thời bận chuẩn cho đại thọ của ông nội nên mới thời gian đến! Sao thể hiểu lầm như ? Dù em cũng cho đụng , nếu dám xé, em sẽ thèm chuyện với nữa!”
Cẩn Phong nhướng mày cao vút, vẻ mặt thể tin nổi, chỉ tay em chỉ tay , cuối cùng sang bố :
“Bố , là đưa em bệnh viện kiểm tra đầu óc ? Con nghi là con bé Tống Ứng Thời thôi miên !”
Nghe thế, Thẩm Ưu trợn mắt lườm :
“Anh mới thôi miên đó! Anh hiểu tình cảm của em dành cho Ứng Thời! Em thèm chuyện với nữa!”
Dứt lời, cô ôm chặt tấm thiệp chạy thẳng về phòng, sập cửa cái rầm.
Xác nhận Thẩm Ưu thấy nữa, Cẩn Phong nhún vai hí hửng:
“Trời ơi, diễn xuất của quá đỉnh! Diễn mà như diễn luôn !”
Thẩm Thanh Dương phì :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-58-dang-ghet-hoa-ra-chu-he-lai-la-chinh-minh.html.]
“Tại vì em là ‘diễn thật’ đấy thôi.”
Cẩn Phong: ???
“Anh hai, ý gì đấy? Tưởng em giọng điệu châm chọc của ?”
Thẩm Triết An giơ ngón tay cái:
“Em ba, là vẫn để em—”
Chưa xong, Cẩn Phong giơ tay ngăn :
“Thôi thôi thôi, đừng gài em! Mình rõ mà, mỗi phiên diễn, em thể tước cơ hội toả sáng mặt em gái của mấy chứ?”
“……”
Thẩm Ưu cả nhà đang phối hợp "diễn" để giúp cô thành nhiệm vụ. Đến ngày tổ chức sinh nhật của ông nội Tống, cô ăn diện lộng lẫy, cùng gia đình đến dự tiệc.
Phòng tiệc sang trọng và sáng sủa, tường treo thảm lụa xen kẽ những bức tranh sơn dầu tinh tế, trần nhà treo đèn chùm pha lê khổng lồ chiếu sáng bộ gian. Mọi góc đều trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, ngập tràn thở nghệ thuật.
Mỗi bàn tròn phủ khăn lụa lộng lẫy, bày đầy đồ ăn tinh xảo, nến, hoa tươi. Hải sản đắt đỏ, thịt bò thượng hạng, rau củ tươi mới – tất cả đều do đầu bếp nổi tiếng nấu tại chỗ. Còn đủ loại tráng miệng và rượu vang hảo hạng.
Bề ngoài Thẩm Ưu trông vui vẻ, nhưng trong lòng thì thở dài thườn thượt:
【Haa… ăn mặc thế , chẳng để chú hề mặt bao ? Đáng giận quá !】
Ngay khi lời than thở vang lên trong đầu, cô liền trông thấy Thẩm Ngôn bước xuống từ một chiếc xe khác.
Một chiếc váy dài lệch vai màu đen thuần, xương quai xanh quyến rũ mờ ảo, làn da trắng nổi bật đến chói mắt, cần thêm bất cứ món trang sức nào. Cô đó, môi mím nhẹ, thần thái cao lãnh như chẳng gì lọt mắt, khiến thể rời mắt.
Thẩm Ưu ngoài mặt giả vờ khinh thường, trong lòng hét như fangirl:
【Aaaa chị gái đúng là chim sẻ ăn dâu tây – “thật sự mê” luôn đó!】
Thẩm Ngôn ngẩn khi tiếng "nịnh thần" từ trong đầu em gái, vẫn quen lắm. Ngược , mấy ông thì ghen nổ mắt.
Thẩm Cẩn Phong hối cải, còn cố ý xuống xe đến gần Thẩm Ưu, khoe bộ vest xám nhạt cao cấp:
“Ưu Ưu, hôm nay ba…”
Chưa xong, Thẩm Ưu khác thu hút bộ sự chú ý.
“Anh Ứng Thời!”
Thẩm Cẩn Phong trơ mắt em gái vui vẻ như ánh nắng, gần như dán mắt Tống Ứng Thời, xách váy nhỏ chạy bay qua .
Thẩm Cẩn Phong: “…” Đáng ghét! Chú hề hóa là chính !
Thẩm Ưu chạy tới mặt Tống Ứng Thời, rằng khoác lấy tay :
“Anh Ứng Thời, lâu quá gặp, em thấy gầy ?”
Tuy đây chắc hành động thật lòng của em gái, nhưng Thẩm Triết An vẫn thấy mắt, hừ một tiếng:
“Cũng chẳng bao lâu mà, chỉ vài ngày gặp thôi.”
Rồi về phía Tống Ứng Thời:
“Chẳng sẽ đích đến nhà chúng ? Giờ , thành chúng tự tìm đến.”
Dù với nụ nhạt, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như chẳng gì, nhưng ánh mắt lạnh như băng bán – rõ ràng là hề hài lòng.
Mặc cho trong đầu Thẩm Ưu niệm thần chú kiểu: 【Mau buông tay em ! Buông ! BUÔNG RA MAU!!!】, Tống Ứng Thời vẫn bình tĩnh trả lời:
“Xin , quả thực định đến, chỉ là trong nhà xảy chút việc đột xuất nên chậm trễ…”