Nghe , Tống Ứng Thời trong lòng khẽ rung động.
Cô vẫn còn nhớ chuyện chiếc vòng tay, chẳng điều đó nghĩa là… cô cũng để tâm ?
Thẩm Ngôn liếc Thẩm Ưu, mỉm , nhướng mày Tống Ứng Thời:
“Ngài Tống thể giải thích một chút ? Chẳng lẽ tặng vòng tay cũng là vì… tình bạn?”
Cuối câu, cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “tình bạn”, đầy châm chọc.
Tống Ứng Thời nhíu mày:
“Đó là vì nợ cô một ân tình.”
Anh tiếp, rõ ràng là đang giấu giếm điều gì. Thẩm Ngôn như để ý, tiếp tục truy hỏi:
“Ân tình gì ?”
“…”
Lúc , Tống Diên Thời – từ nãy giữ cho lên tiếng – cuối cùng cũng nhịn , bước , lớn tiếng:
“Này! Người nhà họ Thẩm các ai cũng vô lễ ? Đó là chuyện riêng của , nghĩa vụ với các ?!”
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
Vừa dứt lời, lập tức thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu vang lên:
【La hét to thế, ai còn tưởng đang che giấu tội chứ!】
Ơ? Che giấu?
Tống Ứng Thời… chuyện gì giấu?
【Xì, chẳng chỉ là nhờ Trần Thanh Nhã dùng “sức hút cá nhân”… , là ánh hào quang của “nữ thần vạn mê” để giúp leo lên chức chủ tịch hội học sinh thôi ? Có gì mà dám ?】
……Hả?
Mọi vô thức sang Tống Ứng Thời, cha , và cả ông cụ nhà họ Tống.
Chẳng họ vẫn luôn cho rằng con trai/cháu trai xuất sắc ? Một xuất sắc như , mà nhờ đến thủ đoạn để giành lấy một vị trí nhỏ như chủ tịch hội học sinh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-60-tuong-noi-to-thi-nguoi-khac-khong-nghe-ra-la-dang-kiem-co-noi-gian-chac.html.]
Vậy chẳng là gián tiếp thừa nhận năng lực hạn ?
Sắc mặt Tống Ứng Thời thoáng đổi.
So với nội dung Thẩm Ưu “vô tình” tiết lộ, thì sự khinh thường trong giọng điệu của cô càng khiến khó chịu hơn nhiều.
Thẩm Ngôn chậm rãi :
“Theo , ngài Tống từng nhờ cô Trần giúp vận động tranh cử kỳ bầu cử chủ tịch hội học sinh, đúng ?”
Ai nấy đều cô chuyện từ , chỉ nhân vật chính là vẫn tỉnh ngộ, còn ngơ ngác tán thán:
【Woa! Chị giỏi quá ! Ngay cả chi tiết như mà cũng tra luôn!】
Sắc mặt cha Tống tối sầm , rõ ràng chút khó chịu. ông thể phản bác “tiếng lòng” của Thẩm Ưu, đành chuyển hướng sang chỉ trích:
“Con gái con đứa, còn nhỏ tuổi mà ghen tuông như đàn bà chanh chua ? Chỉ là một chiếc vòng tay thôi mà, thứ gì quý báu ! Việc gì cứ nhắc nhắc mãi?!”
Lông mi Thẩm Ưu khẽ run, trông như dọa sợ, lí nhí :
“Không… , cháu …”
【Hung dữ cái gì mà hung dữ! Hung cái đầu nhà ông ! Chuyên bắt nạt yếu hơn! Tưởng to thì khác ông đang kiếm cơ nổi giận chắc?!】
Nhà họ Thẩm chịu hết nổi sự kiêu căng của nhà họ Tống, liếc một cái, Thẩm Cận Phong bật lạnh:
“Vòng tay quý? Hứa hôn lâu như , từng thấy con trai ngài tặng cho con bé Ưu Ưu nhà chúng cái gì cả? Sao? Là coi thường nhà họ Thẩm chúng ?”
Anh dừng một chút, thở dài, giọng mỉa mai:
“Haiz, ngờ cuộc hôn sự bằng nổi chức chủ tịch hội học sinh nhỏ nhoi. Hay là thôi, hủy hôn cho . Chứ nếu Ưu Ưu thật sự gả qua đó, ai sẽ sống thế nào nữa? Chỉ nghĩ thôi thấy xót xa.”
Thẩm Triết An cũng gật đầu phụ họa:
“ . Dù nhà họ Thẩm kém cỏi chăng nữa, thì cũng đủ sức để nuôi Ưu Ưu cả đời lo ăn mặc.”
Cha Tống lời lẽ của hai em nhà họ Thẩm nghẹn họng, vô thức sang Tống Ứng Thời, hiển nhiên là ngờ… thằng con thực sự từng tặng nổi một món quà tử tế nào cho vị hôn thê.