350. Có thể giúp đỡ thì giúp thôi
Dây leo đang siết càng lúc càng chặt, chỉ cần nó khép là Phượng Khê với đám xác định lên đường chầu ông bà.
Phượng Khê một mặt chỉ huy tiếp tục dùng thần thức công kích, mặt khác âm thầm hiệu cho đội quân nấm đồng loạt chiêu.
Chưa hết, nàng còn quát bọn Huyết Cẩm Lâm lấy hết ma phù !
Ném! Ném hết ngoài!
Ầm!
Nổ như pháo hoa!
Tuy đánh đ.ấ.m dữ dội , nhưng dây leo vẫn siết chặt như cũ, chứng tỏ tu vi cây dây leo cao hơn đám ma thực mà bọn họ từng gặp bao nhiêu !
Đây cũng là lý do vì Huyết Cẩm Lâm khu trung tâm hung hiểm vô cùng.
Ma thực, ma thú ở đây chỉ mạnh hơn mà còn hung hơn.
Phượng Khê cảm thấy đánh tiếp kiểu là dở . Có ném sạch ma phù thì cuối cùng cũng chỉ là dây leo siết cổ mà ch.ết!
Lôi Kiếp đang bò trán Phượng Khê cũng thấy rầu rĩ.
Nếu nó bung bộ lôi điện, thể xé một đường thoát , nhưng phân của nó cũng sẽ tiêu tán luôn.
Vậy lấy gì giám sát Phượng cẩu nữa?
Huống hồ, xé lối thì cũng thể tiêu diệt cây ma thực . Phượng cẩu bọn họ vẫn sẽ rượt theo thôi.
Cho nên nó bây giờ xông lên cũng vô nghĩa.
Nó rầu thúi ruột: “Phượng cẩu ơi Phượng cẩu, ngày thường ngươi bụng đầy mưu mô, tới lúc hóa gà ? Không chút tác dụng nào hết!”
Nó còn đang thở dài, thì Phượng Khê sang với Quân Văn:
“Ca, vì Ma tộc chúng bao giờ sống mái chung một thể ?”
Quân Văn mới c.h.é.m đứt một nhánh dây leo cứng như xương rồng già, thở hổn hển hỏi:
“Sao ?”
“Vì một thể thể chứa hai nguyên thần! Dù thiết cỡ nào thì cuối cùng cũng sẽ chơi chiêu tính kế thôi.
Y như cây ma thực mặt , sớm muộn gì một bên cũng sẽ nuốt chửng bên còn . Mà hiện tại, manh mối lộ !
Ông lão giống như đang chiếm thế thượng phong!”
Phượng Khê dứt lời, giọng bà lão chua lét vang lên:
“Ngươi dựa nó chiếm thượng phong?!”
Phượng Khê nhếch môi : “Ủa trời, chuyện rành rành mà còn hỏi? Bên trái là vị trí tôn quý, chiếm bên trái, đang nuôi ý định nuốt ngươi là gì?
Vả , chính là kẻ dụ chúng bước chỗ , bày là trận pháp nhà , ngươi chẳng qua là một bà già gạt ngoài thôi!”
Lão già giận dữ quát: “Đừng nó bậy! Nó đang chia rẽ nội bộ chúng ! Chúng là nhất thể sống mái, gì chuyện cao thấp tôn ti!”
Phượng Khê khẩy: “Càng càng lộ! Ngươi giải thích càng nhiều càng chứng tỏ trong lòng chột !
Tội nghiệp cho cái bà lão , thành tâm thành ý với ngươi, ngươi thì che giấu mưu đồ, nuốt chửng !
Ở Ma tộc bọn , loại gọi là ‘phụ lòng hán’! Không khéo đó thông đồng với cây ma thực giống cái gần đây, chờ bà già bán muối là ngươi mặt luôn…”
Nói xằng bậy mà trúng to!
Ngay gần đó thật một cây ma thực giống cái, ngày thường còn … đưa mùi hoa qua bên cây giống đực.
Ma thực giống cái sớm linh trí, vốn khó chịu, giờ Phượng Khê xúi thêm một câu liền nổi bão!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-350.html.]
Giống đực lập tức cuống cuồng giải thích.
tiếc rằng, nó một chân lý: càng biện minh, càng giống tật!
Nó càng , giống cái càng cảm thấy Phượng Khê lý.
Thế là ma thực… sang tự oánh ! Siết thành một cục bánh quai chèo.
Phượng Khê hiệu tay cho Huyết Cẩm Lâm cùng , tất cả đồng loạt dốc lực dùng thần thức công kích.
Nàng , đây là cơ hội duy nhất!
Lần , thần thức của nàng biến thành viên gạch khắc hình "rùa" như khi, mà là khắc một hình—— Ma Thần.
Huyền Vũ chúc phúc thì cũng thường, chứ Ma Thần chúc phúc là bá cháy!
Không là tâm lý tác dụng , mà nàng cảm thấy hiệu quả mạnh gấp trăm !
Thậm chí viên gạch còn ánh lên chút kim quang mơ hồ!
Oành!
Ma đằng vốn đang nội chiến linh trí, đám tổng tấn công, thần thức lập tức thương nặng.
Biểu hiện rõ nhất là, lớp rễ đất xuất hiện lỗ hổng trong phòng ngự!
Đám nấm lập tức chen cắt đứt một mớ rễ chính.
Đến lúc , ma đằng giống cái mới nhận Phượng Khê hố, nhưng muộn!
Chiến thắng nghiêng hẳn về phía Phượng Khê.
Linh trí ma đằng giống đực cuống cuồng la lên:
“Chúng cần đánh đến ngươi ch,ết sống ! Thả các ngươi qua, thế là xong!”
Phượng Khê lạnh:
“Thả bọn qua? Ai các ngươi đuổi gi.ết bọn ?!
Địch nhân mà ch.ết thì lấy gì yên tâm?!!”
Vừa , nàng ném tiếp viên gạch khắc hình rùa đầu ma đằng!
Chứ viên “Ma Thần” thì nàng ném nữa, vì quá khó khắc, hao tổn thần thức.
Giờ thức hải nàng bắt đầu chấn động , đúng lý là nên thiền hồi phục ngay.
giờ còn thoát hiểm, chỉ đành cắn răng mà chống.
Mấu chốt là — con m.ẹ nó, lạnh quá!!
Nàng cuối cùng cũng hiểu vì nãy giờ cứ thấy lạnh run.
Chắc chắn là do đó nàng lấy Ma Thần chống lưng, giờ gặp báo ứng!
Xem về vẫn là ít lấy Ma Thần bia đỡ thì hơn. Xài nhiều quá, chắc nàng đóng băng luôn!
Nghĩ tới Ma Thần, nàng chợt nhớ còn cái Lôi Kiếp trán .
Nàng giơ tay lên, thì thào:
“Tiểu Lôi Lôi, hù dọa tụi nó phát!”
Giữa lúc hỗn loạn, ai để ý nàng đang lẩm bẩm cái gì, cho dù thì cũng tưởng nàng chuyện với cái ấn lôi cánh tay.
Lôi Kiếp đang bò trán Phượng Khê bèn thả một luồng khí lôi điện, chỉ mất chút xíu năng lượng.
Coi như góp chút sức !
Dù thì Phượng cẩu cũng là linh sủng của , để nó ch.ết thì tiếc lắm luôn đó!