Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:38:47
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

464. Cái này mà là sư muội gì chứ, rõ ràng là con thú nuốt vàng!

Nghê trưởng lão hoàn toàn không đoái hoài tới chuyện Tư Đồ Thú, đệ tử ruột của mình sống ch,ết ra sao, chỉ mừng rỡ dõi mắt nhìn Phượng Khê.

Phượng Khê thật không ngờ vị trưởng lão này lại ra tay nhanh đến thế.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Mục Uyển Uyển từng nói Nghê trưởng lão là người khôn khéo giỏi luồn cúi, kiểu người như vậy đương nhiên rất biết thời biết thế, giờ làm chuyện này cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là… không rõ lão nhắm vào thiên phú của mình, hay còn có mưu đồ nào khác?

Phượng Khê ban đầu trưng ra bộ mặt kinh ngạc, rồi làm vẻ cảm động đến run rẩy:

“Trưởng lão… ngài nói thật ư? Ngài thật sự muốn thu ta làm đồ đệ sao?

Ngài không chê ta chỉ là một tạp dịch nhỏ nhoi? Ngài cũng không chê ta chỉ còn hơn một tháng nữa là bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên sao?”

Nghê trưởng lão vuốt râu cười ha hả: “Anh hùng không hỏi xuất thân, dù ngươi là tạp dịch hay thân truyền đệ tử thì cũng chẳng quan trọng.

Còn chuyện bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên… Tuy hơi rắc rối, nhưng cũng không phải không có cách.

Ba tháng đến một lần, mỗi lần ở lại ba tháng, được chứ?”

Phượng Khê: “……”

Ngươi có phải thân sinh huynh đệ với Tử trưởng lão không thế?!

Phượng Khê rút ngọc bài thân phận ra, gửi tin cầu chỉ thị từ sư phụ.

“Sư phụ, Nghê trưởng lão của Vẽ Phù Các muốn thu ta làm đồ đệ, ngài thấy ta có nên nhận lời không?”

Tin nhắn gửi đi ba phần, Tử trưởng lão, Túy trưởng lão và Nam Cung trưởng lão mỗi người một phần.

Nghê trưởng lão không rõ nàng gửi tin cho ai, nhưng cũng không nói gì, chỉ đứng đó cười hề hề đợi kết quả.

Tư Đồ Thú ánh mắt trống rỗng, lòng như tro tàn.

Mười lăm phút trước hắn còn là đệ tử ruột được sủng ái, giờ lại bị biến thành bệ kê chân cho Huyết Vô Ưu thăng cấp!

Tình nghĩa thầy trò… thực sự nói tan là tan luôn đó hả?!

Phong trưởng lão cũng hơi đơ người.

Ông thật không ngờ Nghê trưởng lão lại tới để… giành đồ đệ?

Mà cũng không hẳn là giành, vì ông có ý định thu Huyết Vô Ưu làm đồ đệ đâu.

Không mất mát gì, chỉ là tò mò: Vì sao Nghê trưởng lão cứ nhất quyết phải thu Huyết Vô Ưu làm đồ đệ? Chẳng lẽ chỉ vì thiên phú của nàng?

Rất nhanh, Phượng Khê nhận được hồi âm từ ba vị trưởng lão.

Tuy giọng điệu hơi… ghen chút xíu, nhưng về nguyên tắc đều đồng ý cho nàng bái Nghê trưởng lão làm thầy.

Phượng Khê yên tâm hẳn.

Lập tức quỳ xuống đất: “Sư phụ ở trên, Vô Ưu dập đầu nhận ngài làm thầy!”

Nghê trưởng lão vui ra mặt, vội nâng nàng dậy: “Đồ nhi, mau đứng lên!”

Sau đó quay sang Tư Đồ Thú: “Còn không mau qua chào sư muội?!”

Tư Đồ Thú: “……”

Sét đánh c.hết con luôn cho rồi đi!!!

Phượng Khê cười tủm tỉm: “Sư phụ, dù người thương con thật lòng, nhưng nhập môn trước sau vẫn phải có thứ tự. Con nên chào Tư Đồ sư huynh trước mới phải.”

Nghê trưởng lão gật đầu: “Đứa bé ngoan! Con còn khôn hơn cái tên sư huynh không nên thân kia gấp trăm lần. Sau này nhớ khuyên nhủ nó, đừng để nó mãi không chịu tiến bộ.”

Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu, rồi hành lễ với Tư Đồ Thú: “Vô Ưu ra mắt đại sư huynh!”

Tư Đồ Thú: Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì thế này??

Nghê trưởng lão thấy hắn đứng đực ra như cây cọc, trừng mắt quát: “Thằng nhóc ranh! Không thấy sư muội đang chào ngươi à?!”

Tư Đồ Thú suýt nữa bật khóc.

Giọng run run lắp bắp rặn ra được một câu:

“Sư… sư muội, miễn lễ…”

Nghê trưởng lão lại trừng thêm phát nữa rồi quay sang nói với Phong trưởng lão:

“Lão Phong à, trẻ con trong nhà giận dỗi khiến huynh chê cười rồi!

Không làm phiền nữa, ta dắt hai đứa nhỏ về dạy dỗ tiếp.”

Phong trưởng lão: “…… Được.”

Nghê trưởng lão lập tức dắt Phượng Khê và Tư Đồ Thú về phòng chế phù riêng của mình, ngồi xuống ghế chủ vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-464.html.]

Phượng Khê lập tức rót trà dâng bằng hai tay:

“Sư phụ, mời người dùng trà!”

Nghê trưởng lão cười toe toét không ngậm được miệng: “Đồ nhi ngoan! Mau đứng lên đi!”

Rồi lão lấy ra một món phù bảo, nói:

“Đây là hộ thuẫn phù bảo ta đích thân luyện chế, chịu được một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ. Tặng con làm lễ nhập môn!”

Phượng Khê: (???)

Nàng thật sự không ngờ Nghê trưởng lão lại hào phóng tới vậy!

Nghe Mục Uyển Uyển nói, Phong trưởng lão, người đứng đầu chế bùa của Vẽ Phù Các, cũng chỉ làm được mười cái phù bảo, thì Nghê trưởng lão chắc còn làm ít hơn.

Vậy mà giờ lại tặng nàng một cái?

Còn là loại phù bảo cực kỳ hữu dụng dùng để phòng thân?

Sư phụ ruột ơi!!!

Dù lão có mục đích không trong sáng khi thu đồ đệ, nàng cũng có thể tha thứ hết thảy!

Tư Đồ Thú đứng bên cạnh, cảm thấy mình sắp bị ngâm thành dưa muối luôn tới nơi!

Bình thường hắn muốn nhìn cái phù bảo của sư phụ còn khó, giờ lại thấy sư phụ đem tặng luôn cho Huyết Vô Ưu một cái?

Đây đúng là phân biệt đối xử giữa con đẻ và con rơi mà!

Không cần nghi ngờ, hắn chính là đứa con rơi đó!!!

Phượng Khê thấy nên thể hiện chút tấm lòng đồ đệ, bèn lấy ra một bình mật ong Xích Nhãn Lệ Phong, kèm theo ít lá trà và điểm tâm từ Huyết gia biếu sư phụ.

Nghê trưởng lão cười càng thêm vui vẻ, hiền từ.

Phượng Khê quay sang Tư Đồ Thú: “Sư huynh, gói trà này là muội tặng cho huynh!”

Tư Đồ Thú trong lòng thầm chửi: Giả nhân giả nghĩa!

Nhưng trước mặt sư phụ đâu dám làm trái, đành nhận lấy, rồi dưới ánh mắt như có áp lực của sư phụ, tặng lại cho Phượng Khê mười vạn ma tinh làm lễ gặp mặt.

Đây có phải sư muội đâu chứ, rõ ràng là con thú chuyên nuốt vàng!!!

Nghê trưởng lão ý bảo hai người ngồi xuống, rồi quay sang Tư Đồ Thú:

“Ngươi ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh, hay bắt nạt Mục Uyển Uyển, có biết vì sao vi sư không can thiệp không?”

Nếu là nửa canh giờ trước mà hỏi câu này, Tư Đồ Thú chắc chắn sẽ nói: “Vì sư phụ thương con!”

Nhưng bây giờ… hắn không dám chắc nữa.

Lúng búng hồi lâu cũng không nói được câu nào ra hồn.

Nghê trưởng lão mỉm cười:

“Vì có những chuyện phải tự mình trải qua thì mới biết đau! Vi sư dù có nói bao nhiêu, ngươi cũng không nghe lọt tai.

Giờ thì bị sư muội cho một trận, đau chưa?

Thấy ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người chưa?

Ngoài ra, chắc ngươi cũng hiểu rõ thái độ thật sự của mấy người ngày thường bu quanh ngươi rồi chứ?

Người chỉ đến khi gặp nạn mới biết thế nào là lòng người lạnh ấm, mới hiểu thế nào là thật lòng.

Chỉ khi để ngươi trèo lên thật cao rồi ngã một cú đau điếng, ngươi mới biết tỉnh ngộ, mà chịu tiến bộ.

Có thời gian thì ngẫm kỹ lại những lời vi sư nói, để hiểu được tấm lòng khổ tâm của ta!”

Tư Đồ Thú tuy vẫn còn chưa hiểu hết, nhưng biết sư phụ không thật sự bỏ rơi mình, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Nghê trưởng lão lại quay sang Phượng Khê:

“Đồ nhi à, lão Phong đã nhìn ra, ta đương nhiên cũng biết rõ.

Con kết thân với Mục Uyển Uyển, mục đích là muốn vào Vẽ Phù Các.

Vi sư thấy chuyện đó cũng chẳng có gì không ổn. Khi trong tay trắng, muốn đi lên thì chỉ có cách tự mình tạo dựng quan hệ.

Chỉ tiếc, con chọn sai người.

Lão Phong kia đúng là người như tên, dậm chân tại chỗ, bảo thủ cứng nhắc, chẳng biết biến chuyển. Hắn sẽ không dìu dắt con, càng không thu con làm đồ đệ.

Cũng may thầy trò ta hữu duyên, từ nay con theo ta học chế phù cho đàng hoàng!

“Ngươi nói thử xem, hiện tại biết được những loại ma phù cấp Địa, cấp Thiên nào rồi?”

Phượng Khê chớp mắt một cái, trong lòng "u a" một tiếng, cái đuôi cáo lộ ra rồi đây!

Loading...