Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 465
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:38:50
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
465. Đồ nhi làm không được
Nàng cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Nghê trưởng lão.
Hắn nghi ngờ Huyết Phệ Hoàn đã truyền cho nàng không ít ma phù cấp Địa, cấp Thiên, thậm chí là cả phù bảo.
Cho nên mới vội vàng không chờ nổi mà muốn thu nàng làm đồ đệ.
Chỉ tiếc là, gia gia nàng ngoài hai cái lệnh bài Lang Ẩn Uyên ra thì chẳng để lại thứ gì cả.
Phượng Khê cũng không có ý định giấu giếm, thành thật nói:
“Sư phụ, con ở Huyết gia chỉ học được vài loại ma phù cấp Địa thôi, còn lại chưa từng học ma phù cấp khác.
Hôm nay lúc tỷ thí, con chỉ mới học lỏm được vài loại từ sư huynh.”
Tư Đồ Thú cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, hừ lạnh:
“Ngươi học từ ta? Ngươi học từ ta hồi nào?!”
Phượng Khê cười tươi như hoa: “Chính là nhìn huynh vẽ một lần, muội liền học được rồi đó~”
Tư Đồ Thú suýt thì tức vỡ mạch m.áu!
“Huyết Vô Ưu, ngươi có c.h.é.m gió thì cũng phải có mức độ! Nhìn ta họa một lần liền học được?
Vậy cái phù ẩn tức kia ngươi vẽ được là sao hả?!”
Phượng Khê thở dài: “Lúc trước muội vẽ y chang phù ẩn tức của huynh, sau đó huynh chưa vẽ tiếp nữa, muội đành dựa vào cảm giác mà vẽ nốt thôi.”
Tư Đồ Thú không tin một chữ!
Nghê trưởng lão cũng không tin.
Trong lòng thầm nghĩ, tiểu nha đầu này tâm tư cũng nhiều đấy, tiếc là còn non lắm.
Cũng được, dù sao bây giờ nàng không nói, sau này cũng sẽ tự khai ra thôi.
Tình cảm là thứ cần thời gian vun đắp, chờ có tình cảm rồi, tự nhiên cái gì cũng nói ra.
Hắn còn đang định nói vài câu khách sáo thì Phượng Khê đã nói ngay:
“Sư phụ, sư huynh, con nói đều là thật. Nếu hai người không tin, chi bằng thử xem tại chỗ.
Sư huynh cứ tùy tiện họa một loại phù trận nào cũng được, con chỉ cần nhìn một lần là vẽ ra được liền.”
Tư Đồ Thú nghẹn một bụng khí, nghe vậy thì lập tức vui mừng.
Hắn chọn ngay một loại phù cấp Địa phức tạp nhất vẽ ra.
Phượng Khê đứng bên cạnh xem.
Chờ hắn vẽ xong, Phượng Khê bắt đầu vẽ.
Tốc độ tuy không nhanh, nhưng từng nét đều vững vàng, ma khí phát ra cũng rất ổn định.
Phù vừa vẽ xong đã là thượng phẩm.
editor: bemeobosua
Tư Đồ Thú nghiến răng ken két: “Ngươi chắc chắn đang diễn trò! Ta lại vẽ cái khác!”
Phượng Khê cười mắt cong cong: “Được thôi~ Huynh cứ vẽ cả trăm cái cũng được!”
Vừa hay ta đường đường chính chính mà học lỏm cho tiện!
Tư Đồ Thú liên tục vẽ năm loại ma phù cấp Địa, Phượng Khê vẽ hết cả năm, lại còn toàn là thượng phẩm.
Tư Đồ Thú suýt nữa phun má.u!
Nhưng hắn vẫn không tin, cho rằng Phượng Khê đang giả bộ.
Nghê trưởng lão cũng bán tín bán nghi, thấy sắc mặt Tư Đồ Thú trắng như tờ giấy, liền bảo hắn đừng vẽ nữa.
Rồi quay sang Phượng Khê nói: “Bây giờ ta sẽ vẽ một phù cấp Thiên, ngươi xem cho kỹ.”
Nói xong liền bắt tay vẽ.
Phượng Khê chăm chú quan sát, ghi nhớ những hoa văn phức tạp kia.
Nghê trưởng lão vẽ xong, nàng liền bắt đầu vẽ lại.
So với lúc nãy vẽ phù cấp Địa, lần này tốc độ chậm hơn hẳn.
Nhưng hoa văn vẫn chuẩn xác đến từng nét.
Cuối cùng, vẽ xong phù.
Tuy rằng do tu vi còn yếu nên hiệu quả không bằng bản gốc của Nghê trưởng lão, nhưng...
Nghê trưởng lão biến sắc.
Phù này vốn do hắn cải tiến trên nền tảng ma phù có sẵn, Huyết Phệ Hoàn chắc chắn không biết!
Vậy... Huyết Vô Ưu nói thật sao?
Nàng thật sự là xem xong liền học được?!
“Sư phụ, thật ra... chỉ cần cho con nhìn phù một chút, dù không nhìn người họa, con cũng có thể vẽ lại bảy tám phần.”
Tư Đồ Thú trợn trắng mắt.
Nói tiếp đi, dù sao khoác lác cũng không bị thu thuế!
Nghê trưởng lão cũng thấy quá hoang đường, nhưng vẫn lấy ra một tấm phù cấp Địa do hắn tự cải tiến đưa cho Phượng Khê.
Vì sao là cấp Địa? Đơn giản thôi, vì hắn chỉ mới cải tiến được đúng một cái phù cấp Thiên...
Đó là công sức bao năm, hắn đâu nỡ mang ra thử vận may!
Thiên phú kiểu này, cưỡng cầu không được.
Phượng Khê cầm phù xem kỹ, sau đó trả lại cho Nghê trưởng lão rồi bắt đầu họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-465.html.]
Chỉ mất mười lăm phút, phù đã hoàn thành, lại là thượng phẩm.
Tư Đồ Thú lảo đảo suýt ngã khỏi ghế!
Cái... cái này thật sự là có thể hả?!
Mắt Nghê trưởng lão trợn tròn như mắt cá chép!
Trước kia, hắn từng nghe một số lời đồn về Huyết Phệ Hoàn, cảm thấy quá khoa trương.
Ai mà có thiên phú đến mức đó!
Giờ thì... hắn tin rồi.
Nếu Huyết Vô Ưu đã nghịch thiên như vậy, vậy gia giai nàng tất nhiên còn kinh khủng hơn!
Phượng Khê thấy hai người cơ bản đã tin, liền lấy tấm phù con rối heo ra, thở dài:
“Sư phụ, trước kia con thấy tỷ tỷ Uyển Uyển có một tấm phù con rối, trở về con liền bắt chước vẽ thử.
Kết quả thật sự vẽ ra được, chỉ là... thả ra lại thành một con rối hình heo.
Theo lý thuyết, dù tu vi thấp thì uy lực cũng chỉ yếu đi một nửa, sao lại biến thành heo luôn rồi?
Người xem giúp con, rốt cuộc là sai ở đâu?”
Nghê trưởng lão choáng!
Phù con rối á?
Đây là loại phù khó nhất trong phù cấp Thiên, năm đó ông ta mất mười năm mới vẽ thành công một cái.
Mà ngươi... chỉ nhìn qua một lần liền vẽ?
Hắn hơi cứng đờ nhận lấy phù Phượng Khê đưa.
Là đại lão phù sư, hắn mau chóng phát hiện vấn đề: có hai chỗ hoa văn bị vẽ sai.
Sai không nhiều, nhưng ảnh hưởng lớn vô cùng.
Tay Nghê trưởng lão bắt đầu ngứa, bèn dựa theo cách vẽ của Phượng Khê mà vẽ thử.
Kết quả … thất bại.
Không tin, vẽ tiếp.
Liên tiếp tám lần, đều thất bại.
Sắc mặt Nghê trưởng lão xanh mét!
Bất quá, ông ta biết tự cho mình bậc thang, ho khan một tiếng rồi nói:
“Ngươi dùng là chiêu vẽ kiểu dã môn, ta xuất thân chính phái, không vẽ được cũng là bình thường. Ngươi thử vẽ một bản phù con rối chính xác xem.”
Phượng Khê gật đầu, bắt đầu vẽ.
Lần một thất bại.
Lần hai vẫn thất bại.
…
Nghê trưởng lão lập tức thấy cân bằng lại.
Quả nhiên ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, ai rồi cũng có ngày bị vả mặt!
Phượng Khê nhíu mày, mỗi lần vẽ đến hai chỗ hoa văn sai kia, dù trong lòng biết cần sửa, tay nàng vẫn theo bản cũ mà vẽ ra y chang.
Lạ thật, vì sao lại như vậy?
Nàng nghi ngờ, có phải là do cây Bút Núi Sông Càn Khôn không?
Cây bút oan uổng đến muốn khóc!
Nó đâu có ngu như Mộc Kiếm, sao lại tự tiện làm loạn được?!
Nghê trưởng lão tìm lại được chút thể diện, tâm trạng rất tốt, liền cười nói:
“Chủ yếu vẫn là do tu vi ngươi còn thấp, thất bại cũng là chuyện thường tình.
Chỉ cần ngươi tiếp tục chăm chỉ tu luyện, đợi tới Hóa Thần cảnh rồi, tự nhiên có thể họa ra phù chuẩn xác.”
Phượng Khê gật đầu nghe lời, sau đó hỏi:
“Sư phụ, người có thể dạy con cách họa phù bảo được không?”
Nghê trưởng lão lắc đầu: “Giờ ngươi còn chưa học xong ma phù cấp Thiên, đừng vội mơ tới phù bảo.
Đợi ngươi vẽ phù cấp Thiên thành thục rồi, vi sư tự nhiên sẽ truyền cho ngươi cách chế phù bảo.
Vô Ưu à, ngươi đúng là có thiên phú chế phù, nhưng đừng quá nôn nóng, biết chưa?”
Phượng Khê gật đầu ngoan ngoãn.
Tu vi của nàng đúng là hơi... ngượng tay thật.
Phải càng thêm nỗ lực mới được.
Nghê trưởng lão ban đầu còn tưởng có thể moi được ít họa pháp ma phù cấp Thiên từ chỗ Phượng Khê, ai ngờ lại là hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Tuy hơi thất vọng, nhưng chuyện thu đồ đệ thì ông vẫn không hối hận.
Dù sao Huyết Vô Ưu có tư chất nghịch thiên như vậy, ai gặp cũng đều muốn thu về dạy dỗ.
Tên ngốc họ Phong kia, sau này thế nào cũng có ngày phải khóc!
“Đồ nhi, để vi sư tiện bề dạy bảo ngươi, từ nay ngươi dọn đến ở hẳn tại Vẽ Phù Các đi, còn lại mấy việc linh tinh thì khỏi làm nữa!”
Phượng Khê chớp mắt:
“Sư phụ, con có chuyện này muốn bẩm với người một chút.
Trước người thì con đã bái ba vị sư phụ khác rồi, còn mấy vị nữa đang xếp hàng chờ.
Cho nên, chuyện người bảo con khỏi làm mấy việc khác, e là con không làm được đâu ạ!”