Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 467

Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:38:54
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

467. Ta thỉnh huynh nếm thử chút đặc sản, bảo đảm trọn đời khó quên.

Nghê trưởng lão lại cùng Phượng Khê trò chuyện thêm đôi câu, lúc này mới để nàng rời đi.

Đợi Phượng Khê vừa đi khuất, Nghê trưởng lão lập tức trút hết nộ khí xuống người Tư Đồ Thú, mắng cho một trận te tua.

Tư Đồ Thú uất ức đến độ suýt khóc.

Tuy nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng chẳng phải còn một câu sau đó sao, chỉ là chưa đến chỗ đau lòng mà thôi.

Nghê trưởng lão thở dài:

“Ngươi còn dám thấy ủy khuất?

Ngươi thật chẳng hiểu nỗi khổ tâm của vi sư chút nào cả!

Ta hỏi ngươi, vì sao Huyết Vô Ưu lại ra mặt giúp Mục Uyển Uyển?”

Tư Đồ Thú cười lạnh: “Chẳng phải là muốn trèo cao, lấy lòng nàng thôi à!”

Nghê trưởng lão nghe vậy, chỉ lắc đầu cười khẽ:

“Nha đầu kia quả có ý lấy lòng, nhưng việc ra mặt giúp Mục Uyển Uyển hoàn toàn là vì nghĩa khí.

Muốn lấy lòng người ta thì có khối cách, cần gì phải chọn kiểu mạo hiểm thế này?

Nàng thật sự coi Mục Uyển Uyển là bằng hữu nên mới ra tay giúp đỡ.

Nha đầu ấy trông thì lười nhác cà rỡn, nhưng tâm lại chân thành lắm.”

Tư Đồ Thú nghe xong, chỉ cảm thấy sư phụ tám phần là đêm qua chưa ngủ đủ, con mắt nhìn người cũng mờ luôn rồi.

Cái nha đầu Huyết Vô Ưu kia, tâm địa đen sì như đáy nồi! Nào có dính dáng gì đến hai chữ “chân thành”?

Nghê trưởng lão như nhìn thấu suy nghĩ của đồ đệ, nói:

“Nếu ngươi không tin, cứ nhìn mà xem. Nàng với Mục Uyển Uyển sẽ vẫn thân thiết như cũ, chẳng vì chuyện bái sư mà thay đổi.

Ngươi nhớ kỹ lời vi sư, chỉ cần ngươi thành thật đối đãi, sư muội ngươi ắt sẽ đối tốt với ngươi.

Ngươi kết giao với nàng, chỉ có lợi chứ chẳng có hại.”

Tư Đồ Thú cảm thấy điều đó hoàn toàn không cần thiết.

Hắn là thiên tài phù họa vang danh trời đất, tuy không bằng cái con yêu quái Huyết Vô Ưu kia, nhưng cũng là thiên chi kiêu tử, việc gì phải đi lấy lòng nàng chứ?

Nghê trưởng lão hơi bất đắc dĩ nói:

“Tuy giờ Lang Ẩn Uyên ta đang thời kỳ hưng thịnh, thêm hoa trên gấm, nhưng ai biết được tương lai sẽ thế nào?

Có thêm mấy người giúp sức vẫn hơn là đánh đơn một mình.

Vi sư sẽ không hại ngươi đâu, sau này nhất định phải thân cận với sư muội nhiều vào.

Không nói gì khác, chỉ riêng việc học chút bản lĩnh biến báo của nàng, đường ngươi đi sau này cũng dễ thở hơn nhiều.”

Một phen tận tình khuyên bảo của Nghê trưởng lão cuối cùng cũng khiến Tư Đồ Thú cảm động, gật đầu đáp:

“Đồ nhi ghi nhớ.”

Bên này, Phượng Khê đã tìm được Mục Uyển Uyển.

Nàng cảm thấy cần phải giải thích một chút, dù sao trong mắt Mục Uyển Uyển, chuyện này chẳng khác gì “về phe địch”!

Ai ngờ chưa kịp mở miệng, Mục Uyển Uyển đã thở dài yếu ớt:

“Vô Ưu muội muội, muội không cần nói gì cả, ta hiểu cả rồi.

Cũng tại sư phụ ta đầu óc chậm chạp, nếu ông ấy nhanh tay thu muội làm đồ đệ trước một bước thì đâu đến nỗi bị Nghê trưởng lão nẫng tay trên.

Haiz… Về sau Tư Đồ Thú kia chính là sư huynh muội, muội tất phải nể mặt hắn chút, dù sao cũng có sự phân biệt thân sơ.”

Phượng Khê cười tủm tỉm:

“Uyển Uyển tỷ, Tư Đồ sư huynh là sư huynh của muội không sai, nhưng tỷ là thân sư tỷ của muội mà!

Thân sư tỷ với sư huynh, ai gần hơn thì muội rõ chứ!”

Mục Uyển Uyển đang ỉu xìu liền phấn chấn hẳn lên:

“Đúng vậy! Chúng ta là thân tỷ muội khác cha khác mẹ mà! Tư Đồ Thú kia căn bản chẳng so được với ta!”

Dỗ dành Mục Uyển Uyển xong, Phượng Khê chuẩn bị đi trấn an ba vị sư phụ, dù gì thì đó cũng là phẩm chất cơ bản của một đại sư đoan thủy! =)))

Nào ngờ còn chưa kịp đi, Luyện Khí Các Đào Song Lâm đã truyền tin gọi nàng tới, Thượng trưởng lão có chuyện tìm.

Phượng Khê bấm ngón tay tính toán, ao cá hiện giờ tạm thời chưa có sư phụ Luyện Khí Các, đi một chuyến cũng đúng lúc.

Thế là nàng tung tăng tới Luyện Khí Các.

Vừa bước vào cổng đã đụng ngay mùi rượu nồng nặc của lão Sài.

Từ sau vụ bị lão Sài chuốc say, Phượng Khê không dám bén mảng lại gần. Chủ yếu là… có chút chột dạ.

Lần trước dưới đáy biển tận mắt thấy năng lực của lão Sài, nàng liền nhớ tới đám san hô đó…

Nàng đoán tám phần mười phần là do lão Sài biến ra.

Vậy nên mới hiểu vì sao lão cứ nhằm nàng mà phiền.

Thêm nữa, Tiểu Hắc Cầu từng bảo lão Sài suýt nữa bóc mẽ thân phận thật của nàng, khiến nàng càng không dám dây vào.

Tuy trong lòng đầy cảnh giác, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỉnh bơ, cười mắng:

“Lão gia tử, mấy ngày không gặp, sao ngươi càng lúc càng bê bối vậy?

Ngươi nhìn tay áo mình kìa, đầy dầu mỡ, ruồi đậu vào còn trượt xuống!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-467.html.]

Ta nói này, chẳng lẽ ngươi không thể dùng pháp thuật tẩy sạch một chút sao?”

Lão Sài trợn trắng mắt: “Liên quan gì ngươi?! Mau mang đồ ăn rượu tới đây hiếu kính ta, bằng không ta không cho vào!”

Phượng Khê thầm tặc lưỡi: Chậc chậc, ai mà nghĩ được lão vô lại này lại là một đại lão giấu mặt chứ?!

Nàng đành bất đắc dĩ đưa cho lão một hồ lô rượu với một con gà nướng, rồi đi thẳng vào trong.

Lão Sài ở phía sau còn gọi với theo:

“Xong việc nhớ tới hậu viện tìm ta, ta mời ngươi ăn món đặc sản!”

Phượng Khê suýt nữa trượt chân.

Món đặc sản?

Không phải lại là cái vòi quái vật kia chứ?!

Rất nhanh, Phượng Khê đã gặp Đào Song Lâm, rồi được dẫn đến gặp Thượng trưởng lão.

Thượng trưởng lão đi thẳng vào vấn đề:

“Rèn chỉ là một phần trong luyện khí thôi, còn có một bước cực kỳ quan trọng, đó là điêu khắc thần văn.

Hôm nay ta gọi con tới là để thử xem con có thiên phú ở phương diện này hay không.”

Thượng trưởng lão cũng không phải hứng chí bất ngờ mà gọi nàng đến, mà là từ sau khi phát hiện Phượng Khê có thiên phú luyện khí, ông liền nhận ra Đào Song Lâm bắt đầu d.a.o động.

Lòng tin bị tổn thương, tinh thần chán nản.

Tuy ông từng khuyên, nhưng rõ ràng Đào Song Lâm vẫn để tâm.

Cách giải quyết tốt nhất, chính là để hắn nhìn ra được khuyết điểm của Huyết Vô Ưu.

Ông nghĩ đơn giản thôi: chỉ cần đưa nàng đi thử khắc thần văn, thể nào cũng làm rối tung rối mù, đến lúc đó đồ đệ sẽ tỉnh ra.

Phượng Khê tất nhiên không biết chuyện này, còn tưởng Thượng trưởng lão muốn thu nàng làm đồ đệ nên mới kiểm tra nàng.

Nàng âm thầm thở dài.

Ai… Ngay cả thứ mình kém nhất là luyện khí, cũng có trưởng lão tranh nhau thu làm đồ đệ, nàng thật quá gian nan rồi!

Nhưng vì để bắt thêm cá cho ao nhà, nàng quyết định phải biểu hiện thật tốt!

Thượng trưởng lão đơn giản giới thiệu với nàng một chút về thần văn, sau đó dạy nàng cái đầu tiên, cũng là cơ bản nhất, “Cố văn”.

Cố văn, như tên gọi, là loại hoa văn có khả năng củng cố, ổn định.

Mỗi món ma khí đều phải khắc cố văn, các loại hoa văn khác đều dựa vào cố văn làm nền. Cho nên học điêu khắc thần văn thì trước hết phải khắc được cố văn.

Đào Song Lâm từng luyện cả năm trời mới bắt đầu học sang cái khác.

Thượng trưởng lão sợ nàng không hiểu, liền giảng ba lần, thị phạm ba lần, sau đó mới nói:

“Cho con nửa tháng về luyện tập, sau đó lại đến tìm ta.”

Dù nửa tháng chưa chắc đã khắc xong cố văn, nhưng nếu có thiên phú thì ít nhất cũng có thể hoàn thành một nửa.

Phượng Khê chớp mắt:

“Thượng trưởng lão, hơn một tháng nữa là con bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên rồi.

Thế nên, con thấy khỏi lãng phí thời gian, con thử luôn bây giờ đi!”

Thượng trưởng lão: “…”

Đào Song Lâm: “…”

Có người thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà!

Thượng trưởng lão cảm thấy như vậy cũng tốt, nàng bị nhục sớm một chút thì đồ đệ mình cũng có thể sớm một chút khôi phục lòng tin.

Vì thế, gật đầu đồng ý luôn.

Phượng Khê không có tuyên khắc bút, Đào Song Lâm liền đưa nàng một cây bị mình vứt xó lâu ngày.

Phượng Khê đơn giản luyện hóa xong liền bắt tay khắc cố văn lên một khối linh kiện đã rèn tốt.

Thượng trưởng lão và Đào Song Lâm đứng bên cạnh quan sát.

Bọn họ đều tưởng tượng ra ngay cảnh kế tiếp.

editor: bemeobosua

Đừng nói cố văn, Huyết Vô Ưu đến một cái đường cong còn chưa chắc vẽ nổi.

Thậm chí mới hạ bút đã có thể lập tức thất bại, chẳng qua cũng không sao, họ đưa nàng một món hạ phẩm, có vẽ hỏng cũng chẳng tiếc.

Phượng Khê không lập tức hạ bút, mà trong đầu hồi tưởng lại mấy hoa văn cố văn và cả thủ pháp khắc họa của Thượng trưởng lão.

Nàng hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu khắc.

Thượng trưởng lão coi trọng nàng như vậy, nàng không thể mất mặt được!

Hoa văn đơn giản thế này, ít nhất cũng phải làm ra cho được thượng phẩm mới xong chuyện!

Mà cũng chỉ trong nháy mắt, Phượng Khê đã vẽ xong một đạo cố văn.

Nhưng trước đó nàng từng thấy vài bộ linh kiện, bên trên toàn là cố văn dày đặc kín mít, thế nên nàng cho rằng Thượng trưởng lão bảo mình khắc cố văn, tức là phải khắc cho đầy tràn luôn cả linh kiện.

Vậy là... tiếp tục khắc.

Một đạo cố văn nối tiếp một đạo cố văn, xoắn quanh xuống dưới, trông chẳng khác gì muốn khắc tới tận âm phủ.

Thượng trưởng lão và Đào Song Lâm quả không hổ là thầy trò, cả hai đồng loạt đờ mặt, y như gặp quỷ.

Thật sự y như hai khúc gỗ bị đóng đinh tại chỗ!

Loading...