Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 468
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:38:57
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
468. Đây là Ma Thần đội cơm theo mà nuôi nàng!
Thượng trưởng lão cảm thấy mình hoa cả mắt.
Huyết Vô Ưu chẳng phải nói trước kia chỉ biết chút da lông về luyện khí thôi sao? Sao giờ lại điêu khắc thần văn thuần thục đến vậy?
Quan trọng là nha đầu này một lần khắc liền mấy chục đạo cố văn, vừa nhìn đã biết toàn là thượng phẩm.
Khối tài liệu kia rõ ràng chỉ là hạ phẩm, cây bút tuyên khắc cũng bình thường vô cùng, nàng dựa vào cái gì có thể điêu ra thượng phẩm thần văn?!
Ban đầu gọi nàng đến là để khiêm tốn một chút, giúp đồ đệ vớt lại tí lòng tin.
Giờ thì hay rồi, chút lòng tin còn sót lại của đồ đệ tám phần cũng bị đánh cho tan tác!
Đừng nói đồ đệ, ngay cả lão đây cũng bắt đầu nghi ngờ mình là đồ bỏ đi!
Có điều nghĩ lại thì… rất có thể con bé Huyết Vô Ưu này vốn dĩ đang giấu tài. Chắc từ đầu nó đã biết luyện khí rồi!
Đúng vậy!
Nhất định là thế!
Gia gia nàng, Huyết Phệ Hoàn, chính là luyện khí đại sư, sao có thể để cháu gái mình không biết gì? Chắc chắn đã dạy từ sớm!
Đang suy nghĩ miên man, Thượng trưởng lão thấy Phượng Khê ngừng tay.
Vì thật sự… không còn chỗ mà điêu nữa!
Nàng buông bút, tươi cười rạng rỡ:
“Thượng trưởng lão, người xem thử con khắc thế nào? Lần đầu làm, không có mấy kinh nghiệm đâu.”
Lúc này Thượng trưởng lão đã tin chắc nàng vốn dĩ biết sẵn, nên giọng có chút châm chọc:
“Nhà con gia học uyên thâm thế, sao lại bảo là lần đầu điêu khắc?
Cũng chỉ có thằng ngốc Song Lâm mới tin lời ma quỷ của con, tưởng thật con mù tịt luyện khí từ trước!”
Phượng Khê lúc đầu sững người, sau đó bật cười phì.
“Người nghi con từng học luyện khí á?
Con nói thật nhé, trước kia đến cái bút điêu khắc con còn chưa sờ qua.
Còn gia gia con ấy hả, lúc con gặp được người thì ông ấy vừa sống dậy chưa được mấy khắc, đừng nói dạy con luyện khí, đến chuyện ông lập công lớn ở Lang Ẩn Uyên còn chưa kịp kể cho con nghe.
Thật lòng mà nói, nếu sớm biết ông ở Lang Ẩn Uyên không được ưa chuộng đến thế, thì đánh c.hết con cũng chẳng đến đây gánh nợ thay ông.”
Thượng trưởng lão bán tín bán nghi:
“Con thực sự chưa từng học luyện khí trước kia?”
Phượng Khê gật đầu như trống bỏi, vẻ mặt chân thành:
“Con ở nhà chỉ học một chút luyện đan với chế phù thôi, luyện khí và trận pháp thì thật sự chưa từng học qua.
Nếu người không tin, con thề độc luôn cho chắc!
Ma Thần chứng giám, con Huyết Vô Ưu tại đây phát thệ: Nếu trước khi đến Lang Ẩn Uyên từng học qua luyện khí, thì để thiên lôi đánh xuống, ch.ết không toàn thây!”
Thượng trưởng lão còn chưa kịp ngăn, nàng đã vung tay thề xong rồi.
Mặc dù ông thấy không cần thiết phải thề độc làm gì, nhưng lời thề vừa xong, ông cũng bắt đầu tin, con nhóc này quả thực là thiên tài trời sinh.
Không, nói thiên tài còn nhẹ!
Đây là Ma Thần đội cơm theo mà nuôi nàng!
Sinh ra chính là để làm luyện khí sư!
Ông bình tĩnh lại, hỏi Phượng Khê:
“Con khi vẽ cố văn không cảm thấy thần thức bị đè ép? Khi phát ra Ma Khí có thấy khó khống chế lực đạo không?”
Phượng Khê chớp mắt vẻ ngơ ngác:
“Không có mà? Cảm giác nhẹ nhàng đơn giản lắm, khắc một cái là ra luôn!
Có điều do khối tài liệu này quá nhỏ, không thì con còn có thể khắc thêm mấy trăm đạo nữa cơ!”
Thượng trưởng lão: “…”
Ông không dám liếc nhìn đồ đệ đang đứng bên cạnh nữa.
Ban đầu gọi Huyết Vô Ưu tới là để vực dậy tinh thần đồ đệ, bây giờ thì hay rồi, tám phần là bị đả kích đến mức hỏng luôn rồi!
Tạo nghiệp rồi!
Phượng Khê tiếp tục lảm nhảm:
“Ta thấy so với ma phù cấp Thiên, điêu khắc cố văn dễ hơn nhiều! Thượng trưởng lão, chúng ta luyện khí sao không có chút thần văn nào khó hơn tí?
Tốt nhất là khó y như ma phù cấp Thiên ấy, bằng không điêu khắc mãi không đã tay.”
Thượng trưởng lão nghe xong, tức muốn hộc m.áu!
Con nhãi này ngông cuồng hết chỗ nói!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-468.html.]
Đúng là có thiên phú thật, nhưng cũng quá coi trời bằng vung!
Còn muốn khắc thần văn cấp Thiên?!
Ta cho ngươi khắc thử xem!
Chờ đến lúc thần thức ngươi gục ngã, ngươi sẽ biết cái giá của việc nói năng bậy bạ là gì!
Thế là, Thượng trưởng lão nghiến răng nghiến lợi giảng giải thủ pháp điêu khắc “uốn lượn chín khúc ẩn văn”, một loại thần văn cực khó, sau đó bắt đầu làm mẫu.
Lần này dùng hồn thiết thượng phẩm, nếu không sẽ không chịu nổi thần văn cấp Thiên.
Tuy chỉ là một đạo, nhưng Thượng trưởng lão phải tốn đến nửa canh giờ mới khắc xong.
Một phần vì khó, phần khác vì ông muốn lấy lại chút thể diện nên rất dụng tâm.
Cuối cùng, khắc ra quả thực là thần văn thượng phẩm.
Thượng trưởng lão cực kỳ hài lòng, ngẩng cằm nhìn Phượng Khê:
“Ngươi lên đi!”
Ngươi không phải tự nhận mình là thiên tài sao?
Ta đây để ngươi biểu diễn một phen!
Phượng Khê không vội động thủ, cầm bút vẽ vài đường trên không trung, thấy quen tay rồi mới bắt đầu khắc.
Thượng trưởng lão đứng bên chăm chú quan sát, Đào Song Lâm thì vẻ mặt ngẩn ngơ ngơ ngác.
Lúc đầu Phượng Khê khắc rất chậm, còn chậm hơn Thượng trưởng lão lúc nãy.
Nhưng đến một phần ba thì tốc độ bắt đầu tăng vọt.
Thật ra cái ngoằn ngoèo này cũng không khác ma phù là mấy, nàng nhắm mắt cũng có thể vẽ ra!
Chưa đến nửa canh giờ, nàng đã xong một đạo.
Nhưng chưa dừng lại, nàng tiếp tục khắc đạo thứ hai.
Đạo thứ hai – chưa đầy ba mươi phút.
Đạo thứ ba – mười lăm phút.
Đạo thứ tư – nửa khắc đồng hồ…
Khắc khắc, nàng lại nhớ đến cố văn, nghĩ bụng: Thượng trưởng lão có nói cố văn có thể kết nối các thần văn khác nhau, hay thử luôn xem?
Thế là, nàng lại bắt đầu lồng ghép cố văn vào…
Thượng trưởng lão hoa cả mắt!
Không nói đến chuyện khắc được thần văn cấp Thiên, riêng việc liên kết các thần văn khác nhau thôi đã cần độ chính xác khủng khiếp, thần thức phải luyện tập vô số lần mới được.
Mà nàng… nàng tự khắc liền biết?!
Một lúc sau, Phượng Khê buông bút.
Vì… thực sự không còn chỗ để khắc nữa.
Nhìn những đạo thần văn thượng phẩm trước mặt, Thượng trưởng lão câm nín hồi lâu.
Cuối cùng, ông vỗ vai Đào Song Lâm:
“Đồ nhi à, chúng ta so với người ta, chỉ so kỹ thuật thôi, không so độ nghịch thiên!”
Đào Song Lâm mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Sư phụ, người nói đúng. Là con hẹp hòi rồi.”
Phượng Khê: “…”
Hai thầy trò các người… bị bệnh à?
Cái gì mà ‘người ta không phải người’?!
Ờ thì… ta đúng là Ma thật…
Thượng trưởng lão thấy đồ đệ cuối cùng cũng nghĩ thông, thở phào một hơi.
Ban đầu định động viên đồ đệ, ai ngờ đả kích tới hỏng luôn.
Không ngờ lại “chó ngáp phải ruồi”, đồ đệ tự thông suốt!
Cũng dễ hiểu thôi.
Ban đầu Đào Song Lâm còn tưởng mình gắng chút là đuổi kịp Phượng Khê, giờ thì đến cây thang cũng trèo không nổi, hết hi vọng luôn cho nhanh.
Thượng trưởng lão quay sang nhìn Phượng Khê. Lúc này tiểu nha đầu đang dùng bút điêu khắc lên khối hồn thiết…
… vẽ một con rùa.
Thượng trưởng lão: “…”
Mà phải công nhận, con rùa kia vẽ sống động như thật!
Chỉ là nhà ai lại đi vẽ rùa trên Ma Khí thần văn chứ?!