Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 469
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:38:59
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
469. Có Huyết Vô Ưu là sư muội là phúc khí của chúng ta
Phượng Khê thấy ánh mắt Thượng trưởng lão cứ dính chặt lấy mình, bèn cười tủm tỉm, thu tay lại rồi nói:
“Thượng trưởng lão, con quyết định rồi, từ giờ về sau, mỗi món Ma Khí con luyện ra đều phải vẽ hình… chú rùa con đầu hói!
Loại này, thiên hạ độc nhất vô nhị, không ai bắt chước nổi!”
Thượng trưởng lão: “……”
Cũng phải, chẳng ai rảnh rỗi mà bắt chước trò điêu ngoa của ngươi cả!
Phượng Khê lại quay sang hỏi:
“Thượng trưởng lão, người thấy thiên phú luyện khí của con thế nào?”
Thượng trưởng lão vốn định nói vài lời khách sáo, nhưng cuối cùng cũng đành gật đầu thật thà:
“Ngươi rất có thiên phú, đúng là một hạt giống luyện khí hiếm có.”
Phượng Khê đưa tay che miệng, làm bộ sửng sốt:
“Thật sao?! Thật sự là con sao?! Con còn tưởng con chỉ là một tiểu phế vật vô danh cơ đấy!”
Thượng trưởng lão: “……”
Sao tự nhiên lại muốn táng cho nó một cái thế này?!
Diễn xong màn ngạc nhiên, Phượng Khê cười hì hì nhìn ông:
“Con thấy người hợp ý với con lắm, hay là… để con thu người làm sư phụ đi?”
Thượng trưởng lão: “……”
Người ta thì đi làm thầy, tới lượt ngươi lại lật ngược thế cờ mà thu sư phụ?
Hơn nữa, dù ngươi có thiên phú thật, nhưng cũng sắp bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên rồi, ta thu ngươi để làm chi? Ta đâu thiếu đệ tử!
editor: bemeobosua
Phượng Khê lại khuyên nhủ bằng giọng “chân thành”:
“Thượng trưởng lão, chuyện nhỏ nhặt chớ chấp làm gì. Con đây là người có mắt nhìn, sư đồ hợp ý thì thu thập thôi!
Vừa nãy thôi, lão Nghê bên Phù Các mới thu con làm đồ đệ đấy, trước đó còn có cả Tử trưởng lão bên Luyện Đan Các, Túy trưởng lão, Nam Cung trưởng lão bên Đúc Kiếm Các ở Thiên Xu phong…
Ai nấy đều tranh nhau thu con làm đồ đệ, có người còn cầm khăn tay xếp hàng đó nha!
Người mà kịp chen hàng là phúc mấy đời đấy!”
Thượng trưởng lão: “…Ngươi… ngươi đúng là nói năng bậy bạ!”
“Không tin thì người hỏi lão Nghê thử xem! Sư phụ này của con mới ra lò, còn nóng hổi nè!”
Từ khi bái lão Nghê làm thầy, Phượng Khê cảm thấy giấu cũng chẳng để làm gì, khoe ra còn tiện thu thêm vài “sư phụ” nữa. Đằng nào cũng có người chống lưng rồi, ai muốn bắt nạt nàng cũng phải dè chừng!
Thượng trưởng lão bán tín bán nghi, liền truyền tin hỏi thử lão Nghê:
“Nghe nói ngươi nhận Huyết Vô Ưu làm đồ đệ?”
Lão Nghê đáp lại cái rụp:
“Đúng rồi, ta vừa nhận nó làm quan môn đệ tử, sao đột nhiên hỏi vậy?”
Không cam tâm, Thượng trưởng lão lại tiếp tục gửi tin hỏi ba vị trưởng lão còn lại.
Kết quả, cả ba đều xác nhận rành rành!
Thượng trưởng lão nhìn Phượng Khê, mặt đầy tâm trạng phức tạp.
Không chỉ biết luyện khí, còn biết chế phù, luyện đan, đúc kiếm, mà cái nào cũng là thiên phú đứng đầu, đứa nhỏ này, đúng là “quái vật” chứ không phải người thường!
Ngay lúc này, Phượng Khê thở dài:
“Thôi được, Thượng trưởng lão đã không có ý thì cũng đành chịu.
Con đi tìm trưởng lão khác, chắc cũng có người sẵn lòng thu con về làm đồ đệ nhỉ?
Cùng lắm thì… con tìm lão Sài!
Con với ông ấy còn hợp gu hơn, rảnh rỗi có thể cùng nhau nhấm nháp vài chén!”
Vừa dứt lời, bên ngoài vọng vào tiếng gầm quen thuộc:
“Đồ nhi, lăn ra đây uống rượu với vi sư!”
Phượng Khê: “……”
Thượng trưởng lão: “……”
Phượng Khê trợn trắng mắt!
Ta chỉ thuận miệng nói chơi! Lão Sài ngươi có cần phối hợp vậy không?!
Còn ngươi nữa Thượng trưởng lão, đường đường phòng luyện khí lại không có trận pháp cách âm đàng hoàng à?!
Nàng nào ngờ, rõ ràng Thượng trưởng lão có bật trận pháp, nhưng ai biết lão Sài nghe bằng cái kiểu gì!
Thượng trưởng lão vốn còn hơi do dự, dù gì gia gia của Phượng Khê cũng hơi phiền phức. Nhưng bây giờ lão Sài đã định cướp tay trên thì… không được! Nhất định phải giành đồ đệ này về!
Ông lập tức quát to ra ngoài:
“Không liên quan đến ngươi, mau cút!”
Lão Sài lầu bầu vài câu rồi chịu im.
Thượng trưởng lão hít sâu một hơi, quay lại nhìn Phượng Khê:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-469.html.]
“Bái sư đi!”
Phượng Khê cười rạng rỡ, rót chén trà, quỳ xuống hai tay dâng lên:
“Sư phụ, mời dùng trà!”
Thượng trưởng lão uống hai ngụm rồi móc ra một món Ma Khí phòng ngự cấp Địa đưa cho nàng.
Chứ còn Ma Khí cấp Thiên á? Đừng mơ, vật hiếm như vậy khó luyện lắm, không khéo còn phụ thuộc vào may rủi!
Ngay cả cấp Địa cũng là của quý rồi đấy!
Phượng Khê lại quay sang hành lễ với Đào Song Lâm:
“Vô Ưu ra mắt sư huynh!”
Đào Song Lâm cười gượng còn hơn khóc:
“Sư muội, đứng dậy đi!”
Thấy nàng nghiêng đầu nhìn mình, hắn đành cắn răng, móc ra mười vạn ma tinh làm lễ ra mắt.
Sau lễ bái sư, Phượng Khê liền sáp lại hỏi Thượng trưởng lão về mấy kiến thức luyện khí cơ bản.
Và Thượng trưởng lão xác nhận luôn, con bé này trước đây đúng là dốt đặc cán mai! Nhưng mà… đúng gu ông thích!
Nói ra thì lạ, trước đây nhìn Phượng Khê thế nào cũng ngứa mắt, mà bây giờ lại càng nhìn càng ưng.
Đến mức… thấy đại đệ tử Đào Song Lâm cũng bắt đầu… hơi ngứa ngáy!
Ông liền nhủ thầm:
“Không được, mình không thể vì có trò giỏi mà bạc đãi đệ tử cũ. Song Lâm tuy hơi ngốc, nhưng vẫn là đại đệ tử, phải có trước có sau, công bằng phân minh!”
…Nhưng nói thì nói vậy, nhìn hai đứa học cùng một thần văn mà đứa thì khắc thượng phẩm, đứa thì ngồi há mồm không hiểu gì, thật đúng là bực thiệt!
Sợ mình không kiềm được mà nổi cáu, Thượng trưởng lão đành đuổi Đào Song Lâm:
“Song Lâm, ngươi ra hậu viện ôn lại kỹ năng rèn đi!”
Đào Song Lâm: “……”
Phòng luyện khí lớn như vầy mà không dung nổi ta à?!
Uể oải kéo theo cái búa lớn ra hậu viện, hắn đang loay hoay thì có người chạy vào:
“Đào sư huynh, có người tìm huynh!”
Ai tìm ta? Hắn bèn ra ngoài xem thử.
Thì ra là Tư Đồ Thú, đệ tử lão Nghê ở Phù Các đang đứng đó, mặt cười như khóc:
“Huyết Vô Ưu… cũng thành sư muội huynh rồi hả?”
Lúc này Đào Song Lâm mới nhớ ra, đúng là Tư Đồ Thú cũng bị "thu phục"!
Hắn lập tức nhìn đối phương bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc, rồi vồ lấy tay người ta:
“Tư Đồ sư đệ, không cần nói gì cả!
Có Huyết Vô Ưu làm sư muội, chính là… số trời an bài!”
Một đôi huynh đệ cùng cảnh ngộ, chớp mắt đã thành tri kỷ!
Phượng Khê thì học hăng như thiêu thân, Thượng trưởng lão cũng nhiệt tình truyền hết vốn liếng.
Đến khi cả hai hoàn hồn lại, trời đã sáng bảnh.
Thượng trưởng lão vỗ trán than:
“Ta gấp quá rồi! Vô Ưu à, ta sai người dọn cho con một phòng, về nghỉ trước đi.
Ngủ một giấc, tỉnh dậy lại học tiếp!”
Phượng Khê quả thật cũng mệt, vì khắc thần văn rất tốn thần thức.
Vào phòng là ngủ say như ch.ết.
Tỉnh lại thì đã chiều. Nàng duỗi người, đang định kiếm gì ăn thì giọng Càn Khôn Phiên vang lên:
“Chủ nhân, cây Bút Núi Sông Càn Khôn có nhắn nhủ: nó không chỉ là bút vẽ phù, mà còn là bút điêu khắc luôn. Người không cần xài cái đồ nát kia nữa đâu.”
Phượng Khê ngẩn người, lấy cây bút núi sông càn khôn ra, ban đầu vẫn là hình dáng bút phù triện. Nhưng khi nàng vừa nghĩ tới điều gì đó, cây bút đã biến thành hình dáng của bút điêu khắc.
Phượng Khê bỗng nhiên nở một nụ cười.
Nàng không khỏi nhớ lại những lời của Phong Khiếu Thiên trước kia:
"Với cây bút này, ngươi có thể vẽ được cả nhật nguyệt, vẽ được cả núi sông, vẽ được cả càn khôn..."
Dù hắn chỉ là đang vẽ vời, nhưng thú vui này thật sự không tồi.
Ngay lúc đó, ngọc bài bên cạnh bỗng phát ra một tiếng rung.
Phượng Khê đưa thần thức vào trong, nghe thấy thanh âm của Hoa trưởng lão:
"Nhanh chóng cút lại đây cho ta!"
Phượng Khê khẽ mỉm cười, hắn đang nóng vội!
Hoa trưởng lão quả thật là rất nóng vội.
editor: bemeobosua
Hắn thông tin nhanh chóng, đã biết Phượng Khê lại một lần nữa bái Nghê trưởng lão và Thượng trưởng lão làm sư phụ.
Hắn không còn tâm trạng để quan tâm đến thể diện nữa!
Hiện tại đã đến lượt lão thứ sáu, nếu lại chậm trễ thêm vài ngày nữa, có lẽ sẽ chẳng thể sắp xếp được số người nữa!