Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 475
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:39:13
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
475. Sáu vị sư phụ phát biểu cảm nghĩ khi đạt giải
Sở dĩ Phượng Khê có thể dễ dàng ký khế ước với Mê Chướng Hải Xà như vậy, thật ra là nhờ nhiều yếu tố cộng lại.
Thứ nhất, mấy con hải thú này vốn có bản năng tránh dữ tìm lành, không đến mức đường cùng thì chẳng đứa nào muốn liều mạng cả. Đã thế, đôi bên cũng đâu có thù oán sâu nặng gì, tội gì phải sống ch.ết với nhau?
Thứ hai, điều kiện mà Phượng Khê đưa ra đủ hấp dẫn, đã biết kết cục y như nhau thì dại gì chọn con đường gian nan?
Thứ ba, thức hải của Phượng Khê mạnh khủng khiếp, bên trong còn như có cả nắm đ.ấ.m sắt. Mê Chướng Hải Xà tự lượng sức mình, không dám khinh thường.
Thứ tư, Tiểu Hắc Cầu vốn là linh thể Hỗn Độn, cái gì có sự sống cũng sẽ tự động thân thiết với nó. Mà Phượng Khê là khế chủ của nó, đương nhiên được thơm lây.
Còn điều quan trọng nhất: Phượng Khê gan to bằng trời, dám nghĩ dám làm!
Nói thật, mấy người của Ngự Thú Các kia chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện ký khế ước với Mê Chướng Hải Xà đâu. Huống chi còn ký cả đống trong một lần!
Sau khi thu phục được một nhóm, Phượng Khê liền bảo mấy con đó đi thuyết phục đám còn lại.
Thật ra cũng chẳng cần thuyết phục gì nhiều, mười con còn lại vốn đã ngơ ngác đứng hình từ trước rồi.
Vì sao ư? Vì nàng ném ra đám con rối heo nhiều như heo con trong trại giống, hết đám này tới đám khác!
Đám con rối heo nhìn ngu ngu thế thôi nhưng lại có một ưu thế chí mạng, không sợ độc!
Chúng bảo vệ Phượng Khê kín như bưng, mấy con Hải Xà kia muốn lại gần cũng không được.
Vậy nên khi thấy mấy đứa đồng bọn của chúng lần lượt bị ký khế ước, đám còn lại gần như chẳng cần suy nghĩ cũng ngoan ngoãn theo luôn.
Không theo cũng đâu có cửa!
Đánh thì đánh không lại, thôi thì nhập hội cho lành.
Phượng Khê ký khế ước xong, dắt cả đàn Hải Xà đi tìm mục tiêu tiếp theo.
Bên ngoài nhìn qua truyền ảnh thạch, ai nấy đều ch.ết lặng!
Khán giả trong hồ thì run như cầy sấy, quá kinh hoàng!
Nàng vậy mà lại dám ký khế ước với cả Mê Chướng Hải Xà?!
Lại còn không phải một con, mà là cả đàn!
Lúc này, Tạ Các Chủ và đám người của Ôn Trưởng Lão cuối cùng cũng tới nơi, xem thấy cảnh tượng này qua truyền ảnh thạch.
editor: bemeobosua
Tử Trưởng Lão cười lớn:
“Huyết Vô Ưu, đó là đồ đệ của ta! Của ta! Giờ ta hỏi, còn ai?! Còn ai dám tranh với ta?!”
Hoa Trưởng Lão bĩu môi:
“Nói như đồ đệ là của một mình huynh vậy?! Nàng ưu tú như thế, cả bọn ta ai cũng góp công, đặc biệt là ta! Hồi trước ta còn dạy nàng cách làm người, nhờ vậy mới trụ vững ở Lang Ẩn Uyên đấy!”
Nghê Trưởng Lão ha hả chen vào:
“Công lao khác ta không giành, nhưng riêng mấy con rối hình heo đó thì công lớn nhất là của ta! Không có ta chỉ dẫn, tiểu Vô Ưu lấy đâu ra đám rối vừa ngầu vừa chiến thế kia?!”
Nói vậy thôi chứ lòng cũng chột dạ. Vì rõ ràng đám rối đó là do đồ đệ tự mình làm ra.
Quan trọng là, mấy lá phù đó không sợ nước!? Làm kiểu gì vậy? Lát nữa phải tra hỏi cho ra ngọn ngành!
Tiếp theo, các trưởng lão khác cũng rộn ràng phát biểu cảm nghĩ như thể mới đoạt giải quốc tế.
Tạ Các Chủ nhìn mấy gương mặt hớn hở, định há miệng chen vào nhưng lại thôi.
Hắn phải thừa nhận, lần này mình đúng là hẹp hòi.
Huyết Vô Ưu thực sự có bản lĩnh.
Bảo sao mấy người này tranh nhau thu nàng làm đồ đệ.
Lúc này, Phượng Khê vừa tìm thấy một bụi Vạn Niên Huyền Băng Tảo.
Mê Chướng Hải Xà đang canh giữ bụi đó cũng đứng ngây ra!
Bởi vì... sau lưng Phượng Khê là cả một đoàn đồng loại của chúng!?
Ủa gì vậy?
Mấy đứa kia làm sao lại... theo phe Ma Tộc?
Không phải bị ngốc rồi chứ?
Phượng Khê cười tươi rói:
“Nói ngắn gọn thôi: quy hàng hay là ch.ết? Tự chọn đi!”
Tất nhiên, đám kia không cam tâm quy hàng, thế là đôi bên đánh nhau.
Phượng Khê thì ung dung núp sau đám rối heo, vừa coi đánh nhau vừa... làm bình luận viên.
“Lên đi các huynh! G,iết hết đám này, công to khỏi chối!”
“Chúng nó chắc chắn đang coi thường mấy huynh! Đập cho chúng nó nằm im mới là anh minh!”
“Hướng về phía trước! Ta hỗ trợ tinh thần các huynh hết mình!”
Đám Hải Xà đã ký khế ước:
“ …”
Chúng ta chỉ là ký khế ước thôi mà, có cần ồn vậy không?!
Chỉ mong có thể độc ch.ết được ngươi, khỏi phải nghe lải nhải!
Chờ đến khi Phượng Khê cảm thấy bọn tay đ.ấ.m đánh đủ rồi, nàng mới chính thức nhập cuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-475.html.]
Gạch lớn trong tay vung một cái, mười mấy con Mê Chướng Hải Xà lăn đùng ra ngất.
Phượng Khê tiện tay ký khế ước từng con, quá trình vừa nhanh vừa gọn.
Bên kia không còn lực đánh lại, kết cục đã rõ.
Ngoại trừ vài con ch.ết trong lúc chiến đấu, số còn lại đều bị nàng thu vào túi.
Lần này vẫn chiêu cũ: Phượng Khê viện lý do “hợp tác vì hòa bình”, thêm mấy con “tiền bối từng trải” ở phía sau dụ ngọt, đám Hải Xà mới cũng đành thuận theo.
Dù sao thì mất mặt cũng không phải chỉ một mình ta.
Ký thì ký thôi!
Ký được hai lứa Hải Xà rồi, lòng Phượng Khê càng vững như bàn thạch.
Từ đó về sau, quá trình càng lúc càng thuận lợi, đội quân Hải Xà lớn như lăn cầu tuyết, càng lăn càng to.
Còn mớ Vạn Niên Huyền Băng Tảo? Hái được bao nhiêu thì hái!
Dù không bán được giá, đem về bỏ vô nước trái cây uống mát lạnh cũng đáng công rồi!
Chỉ cần một mẩu nhỏ là có thể làm được cả ly nước lạnh, đúng là mỹ vị nhân gian!
Ban đầu Phượng Khê chỉ loanh quanh vùng Lang Ẩn Uyên tìm cây quý, nhưng chẳng bao lâu quanh đó đã bị vặt trụi, nàng bèn dắt đại quân Hải Xà tiếp tục xâm lược vùng sâu vùng xa.
Đi tới đâu, cỏ cũng không mọc nổi!
Lúc đầu còn tự mình lội, sau thì cưỡi luôn Ngư Lạc Cuồng Bạo, vung tay hét lớn:
“Hải Xà đại quân, toàn quân xuất kích!”
Ngư Lạc Cuồng Bạo thì khỏi nói, sướng tê người!
Năm xưa nó suýt bị Mê Chướng Hải Xà diệt tộc, giờ thì làm... đại ca của tụi nó!
Cũng coi như gián tiếp lên chức lão đại rồi chứ còn gì!
Chọn đúng quý nhân, đời này không uổng!
Thật ra thì Vạn Niên Huyền Băng Tảo cũng không có nhiều. Rất nhanh, Phượng Khê đã vét sạch.
Nhưng mà nàng lại thấy, vất vả tới đây một chuyến, không lẽ về tay trắng?
Vậy là chuyển sang c.ư.ớp của mấy con hải thú Hóa Thần!
Chỗ tụi nó ở, đều là do Ngư Lạc Cuồng Bạo nhiệt tình chỉ điểm!
Dù có tu vi cao thật, nhưng trong Trăng Non Chi Hải này, hải thú Hóa Thần cũng đâu có ít, ngày thường toàn giành địa bàn với nó!
editor: bemeobosua
Chúng nó thua là nó vui, có gì sai?
Vui trên nỗi đau kẻ thù, là niềm vui chính nghĩa!
Phượng Khê thì vẫn rất "văn minh": mỗi lần ra tay, đều bắt đầu bằng lễ nghi đầy đủ.
Mở miệng là:
“Xin lỗi, đầu ta hơi ngứa, muốn hoá duyên một chút.”
Đám hải thú Hóa Thần: ???
Ngươi là Ma Tộc mà lại tới đây... hoá duyên với tụi ta?!
Ngươi có tôn trọng sự hung dữ và uy nghiêm của tụi ta không vậy?!
Coi như bọn hải thú kia xấu hổ hóa giận, chuẩn bị nổi bão phản kháng, thì Phượng Khê lại tung một chiêu: để bầy Mê Chướng Hải Xà hiện thân.
Vừa thấy đại quân Hải Xà cuồn cuộn mênh m.ô.n.g kéo tới, khí thế kiêu căng ngạo nghễ của đám hải thú Hóa Thần lập tức xìu như tàu lá chuối. Chẳng còn bóng dáng oai hùng nào nữa, răm rắp dâng bảo vật quý giá ra, lại còn cung cung kính kính tiễn Phượng Khê đi xa mấy chục dặm đường.
Đi đi!
Mau mà đi cho khuất mắt!
Cả đời này đừng có quay lại nữa!
Trong hồ lớn, đám hải thú làm khán giả cũng không còn run rẩy vì sợ hãi nữa bởi vì chúng nó đã ngất xỉu hàng loạt!
Cái tên Huyết Phệ Hoàn lần trước ra ngoài chỉ khiến mấy con hải thú Hóa Thần gặp họa. Còn lần này Huyết Vô Ưu vừa mới lộ mặt...
Xong rồi! Bao trọn gói luôn!
Tất cả hải thú Hóa Thần đều bị nàng ta thu phục gọn gàng!
Thú sinh thế là tuyệt vọng thật rồi!
Thôi, đi chế.t cho xong!
Mà lúc này, cái vòi quái vật kia cũng muốn ch/ết theo.
Từ lúc nó thoát ra khỏi kết giới, khó khăn lắm mới lần được tới chỗ mọc Vạn Niên Huyền Băng Tảo, kết quả vừa đến nơi đã thấy...
Cái hố!
Không cam lòng, nó lại tìm chỗ khác... lại là cái hố nữa!
Trời thì sắp sáng đến nơi rồi!
Đừng nói là Vạn Niên Huyền Băng Tảo, đến cả một con Mê Chướng Hải Xà nó cũng chẳng nhìn thấy con nào!
Mười hai cái vòi dài ngắn khác nhau run bần bật.
Xong đời ta rồi!
Cái lão già đáng ch.ết đó kiểu gì cũng bắt ta ch.ặ.t hết vòi làm đồ nhắm rượu mất thôi!