Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 477
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:39:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
477. Lễ ra mắt bái sư
Lôi Kiếp hoàn toàn không cảm thấy chuyện nói tục là vấn đề gì.
Dù sao thì cái thân phận này cũng chỉ là một phân thân, chính là để… giải phóng con người thật của mình!
Nếu không phải ngại việc hình ảnh sẽ bị truyền ra ngoài y như thật, nó đã muốn trải mình mà “hưởng thụ tự do” rồi!
Ai da!
Bao giờ mới được quang minh chính đại xuất hiện đây?
Nó nhất định còn ngầu hơn linh sủng của con Phượng cẩu kia!
Phượng Khê thì chẳng biết Lôi Kiếp đang ở trong mộng đẹp đến mức sùi bọt mép. Nàng thì đang lăn lộn giữa đám Hải Xà, dạy cho tụi nó cách bày binh bố trận.
Nào là xếp hàng ngay ngắn, trận nhị rồng xuất thủy, trận tam tài vô lượng…
Bọn Hải Xà trong đời chưa từng nghĩ có ngày phải… diễn đội hình biểu diễn kiểu này!
Sau khi lăn lộn một trận ra trò, nàng nói với đám Hải Xà đang còn mờ mịt trong mê chướng:
“Ta phải về đảo một chuyến, đợi ta chuẩn bị xong đan dược rồi quay lại tìm các ngươi.
Bình thường thì cứ nghe theo lời Tiểu Cá Chạch là được, nghe rõ chưa?”
Ngư Lạc Cuồng Bạo một lần nữa bị nàng làm cảm động đến mức đầu óc mơ màng, lệ chảy đầm đìa. Quý nhân đối với nó thật sự quá tốt!
Nó sẵn sàng vì nàng mà lao đầu vào chỗ ch.ết!
Ngư Lạc Cuồng Bạo và Hải Xà đại quân liền hộ tống Phượng Khê đến tận kết giới.
Từ xa xa, Phượng Khê đã thấy Tạ Các chủ cùng các trưởng lão.
Ban đầu nàng ngồi trên lưng Ngư Lạc Cuồng Bạo, nhưng nghĩ nên bày ra phong thái lẫm liệt một chút, liền đứng hẳn lên để “tạo khí thế”.
Kết quả chưa kịp bày ra thì không biết từ đâu bay đến một luồng sức mạnh cực lớn, ném nàng xuống đất cái “bụp”, mặt úp xuống đáy biển, ăn một mồm đầy cát.
Dáng vẻ nàng lúc này, tay bám chân đạp, chẳng khác nào một con rùa nước!
Ngư Lạc Cuồng Bạo và đám Hải Xà còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã bò dậy, phun phì phì vài ngụm cát ra ngoài.
Tuy không thấy rõ ai ra tay, nhưng trực giác mách bảo: Là lão Sài kia!
Bởi vì trong Lang Ẩn Uyên, chỉ có mỗi lão vừa chẳng ra cái thể thống gì, lại có đủ bản lĩnh để làm trò như vậy!
Sài lão đầu, ngươi cứ chờ đó!
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!
Sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi ăn cát đầy mồm!
Tuy rằng màn “xuất hiện ngầu lòi” đã thất bại thảm hại, nhưng Phượng Khê chẳng hề thấy mất mặt. Nàng nghiêm túc nói với Ngư Lạc Cuồng Bạo và Hải Xà đại quân:
“Biết tại sao ta lại ăn đất không?
Vì ta muốn ghi nhớ mùi vị của quê hương! Đây chính là mùi của gia viên!
Là nơi ta sẵn sàng liều cả mạng sống để bảo vệ!
Sau này các ngươi phải thường xuyên tuần tra, có chuyện gì lạ là báo cho ta ngay, hiểu chưa?”
Ngư Lạc Cuồng Bạo và đám Hải Xà nghe vậy cảm động đến mức lòng trung dâng trào, tuy hơi nghi ngờ nàng bị gì ở đầu, nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.
Ngư Lạc Cuồng Bạo thậm chí còn lấy hành động để chứng minh lòng trung thành, ăn hẳn một ngụm cát, rồi phun ra một bãi cát lẫn bọt biển.
Đại quân Hải Xà thấy vậy, cũng đành phải làm theo.
Chỉ trong nháy mắt, xung quanh Phượng Khê toàn là một trận… cát bay mù trời.
Phượng Khê: “…”
Chà, không cần “nhập gia” dữ vậy đâu.
Nàng vẫy tay: “Được rồi, lui hết đi!”
Ngư Lạc Cuồng Bạo và đại quân Hải Xà lúc này mới luyến tiếc rút lui.
Ngư Lạc Cuồng Bạo thì bước đi từng bước như thể không nỡ rời xa.
Đại quân Hải Xà thì giơ đuôi bỏ chạy thẳng, chỉ hận không thể cách xa nữ ma đầu này càng sớm càng tốt, đến chuyện giải trừ khế ước cũng quên luôn.
Phượng Khê đi tới trước mặt các trưởng lão, chỉnh lại y phục, thi lễ:
“Các vị sư phụ, đồ nhi không hổ thẹn với sứ mệnh, đã thuận lợi vượt qua khảo hạch Ngự Thú Các, tiện thể giải trừ luôn nguy cơ đại trận hộ đảo bị hải thú vây công.”
Khóe miệng Tạ Các chủ giật giật.
Cái từ “tiện thể” của ngươi dùng đúng là… xuất thần nhập hóa!
Sáu vị trưởng lão thì mừng rỡ như mở cờ trong bụng!
“Đồ nhi, không bị thương chứ?”
“Không uổng công sư phụ dạy dỗ, lần này con biểu hiện tuyệt vời, vô cùng tuyệt vời, cực kỳ tuyệt vời!”
“Tiểu Vô Ưu à, chắc con mệt rồi? Nào, ăn quả thanh tâm giải khát đi!”
…
Phượng Khê tuy từng nhiều lần được người ta tung hô, nhưng bị một đám lão đầu vây quanh thế này vẫn có chút… kỳ cục.
Cảm giác như một vị hoàng đế bị một đám lão thái giám vây lại nịnh nọt.
Nàng cười tủm tỉm nói vài câu, rồi lấy đồ ra:
“Sáu vị sư phụ, trước kia lúc bái sư con chưa có gì gọi là quà ra mắt. Nay con đã có chút tiền đồ, nên đền bù cho các người.
Nào!
Mỗi người năm bó Vạn Niên Huyền Băng Tảo!
Mỗi người hai con Mê Chướng Hải Xà để ngâm rượu!
Còn có thêm năm loại thiên tài địa bảo nữa…”
Sáu vị trưởng lão thật không ngờ nàng sẽ làm vậy, cả bọn đỏ mắt cảm động.
Tuy trong lòng nghĩ mình cũng không đến nỗi hám của, nhưng mà… có một đệ tử như thế, ai mà không thấy ấm lòng?
Thế là đều vui vẻ nhận lấy, dù sao sau này tài sản cũng là của đồ đệ, coi như giờ tạm giữ giùm nàng thôi.
Còn mấy vị sư phụ trước từng chọn đại đồ đệ, lúc này… đều im lặng làm ngơ.
Những trưởng lão phụ trách khảo hạch thì ánh mắt đều sáng lên.
Huyết Vô Ưu thông qua khảo hạch thân truyền là chắc chắn rồi, bước tiếp theo chính là bái sư.
Mà với biểu hiện kinh người thế này, đâu còn là “thiên tài ngự thú”? Đây là trời sinh… Thú Vương chứ còn gì nữa?!
Nếu có được đồ đệ như vậy, về già nằm trong mộ cũng cười tỉnh lại!
Huống hồ đứa nhỏ này còn hiếu thuận, nhìn sáu cái lão già kia mà xem, cười đến bay cả răng cửa rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-477.html.]
Cơ hội chỉ có một, phải tranh thủ ngay!
Ngay lúc năm người còn chưa kịp mở miệng, Tạ Các chủ đã cười như hoa nở:
“Vô Ưu à, chúc mừng con vượt qua khảo hạch thân truyền đệ tử của Ngự Thú Các.
Con có thiên phú ngự thú cực cao, lại rất có trách nhiệm, đúng là một đứa trẻ ngoan.
Con có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?”
Năm vị trưởng lão: “……”
Các chủ à, ngài không nói đạo đức võ lâm gì hết trơn!
Ngài là Các chủ mà cũng đi tranh giành đồ đệ với chúng ta, lương tâm ngài có đau không?!
Tạ Các chủ chẳng thèm bận tâm đến chuyện “lương tâm” gì sất. Đệ tử tốt như vậy, ai có não sẽ không giành chắc?
Mấy lời chửi thầm hồi trước, kiểu như: “Hoa trưởng lão điên rồi mới nhận Huyết Vô Ưu làm đồ đệ”, hay “Ngự Thú Các không đời nào nhận cái đứa như vậy”… thì thôi, xem như… chưa từng nói!
Dù sao lúc ấy chỉ là nghĩ trong lòng, ai biết chứ?
Phượng Khê nghe Tạ Các chủ nói, quay sang nhìn sáu vị trưởng lão.
Dù trong lòng hơi chua, nhưng vì tiền đồ của đồ đệ, sáu người đều gật đầu đồng ý.
Thế là Phượng Khê quỳ xuống, dập đầu:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Tạ Các chủ vội nâng nàng dậy: “Đồ nhi, mau đứng lên!”
Ngay sau đó, Tạ Các chủ cũng nhận được một phần đại lễ bái sư cực khủng.
Hoa trưởng lão bĩu môi:
“Haiz, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc! Có người mệnh thật tốt ghê…”
Túy trưởng lão tiếp lời: “Đúng đó, nhận đồ đệ phát là đổi đời luôn!”
Nghê trưởng lão cười hì hì: “Các người đừng ganh, Tạ Các chủ là người phóng khoáng, nhận nhiều thì càng cho nhiều!”
Thượng trưởng lão nói nhanh: “Đúng, đúng, Tạ Các chủ chỉ có một ái đồ như vậy, lễ ra mắt nhất định không thể nhẹ.”
Nam Cung trưởng lão cũng chen vô: “Đúng vậy, Tạ các chủ thân gia giàu có, thứ tốt không thiếu, sao có thể bạc đãi Tiểu Vô Ưu được.”
Tử trưởng lão tiếp lời: “Các ngươi nói đúng cả, ta cũng tán đồng.”
Tạ các chủ: “……”
Hảo gia hỏa!
Liên thủ chèn ép ta đấy à?
Nếu ta không móc ra nửa cái thân gia, mấy người chắc chắn sẽ bảo ta keo kiệt cho xem!
Tạ các chủ suy nghĩ một hồi, cuối cùng lấy ra một món đưa cho Phượng Khê:
“Đồ nhi, đây là Khốn Thú Ung, có thể ngụy trang thành hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần yêu thú lọt vào phạm vi của nó, lập tức sẽ bị giam trong ung.
Dù là Hóa Thần yêu thú, trong nhất thời cũng khó lòng thoát ra.
Rất hợp với con.”
Càng là yêu thú cấp bậc cao, cảnh giác lại càng mạnh, muốn giăng bẫy cũng không dễ. Nhưng mà… cái đồ đệ mới toanh này của hắn lại có cái miệng biết nói chuyện quá thể!
Có thể dễ dàng dụ yêu thú lọt tròng.
Phượng Khê cũng thấy cái Khốn Thú Ung này hợp ý mình ghê gớm, gặp yêu thú đánh không lại thì úp rọ nó lại là xong, chẳng phải tiện lắm sao?
Nàng cười híp mắt nói lời cảm tạ, rồi vui vẻ cất đi.
Hoa trưởng lão bĩu môi: “Chỉ có vậy thôi à? Hết rồi? Bọn ta mỗi người còn cho con bé 100 vạn ma tinh kia kìa!”
Tạ các chủ đành bấm bụng móc thêm 100 vạn ma tinh đưa cho Phượng Khê.
Không còn cách nào khác, ai bảo hắn là Tiểu Thất của nàng!
Phượng Khê phơi phới nhận lấy.
Bằng không thì sau này nàng khỏi cần làm ăn buôn bán gì nữa, chuyên tâm bái sư thôi cũng đủ sống khỏe!
Tiền vô lẹ thật!
Tạ các chủ và đám trưởng lão sau đó lại tỉ mỉ hỏi thăm nàng về tình hình cụ thể trong Trăng Non Chi Hải, đặc biệt là về con Ngư Lạc Cuồng Bạo.
Lúc ấy rõ ràng không thấy nàng lập khế ước, thế sao lại nhét được nó vào túi ma thú?
“Các vị sư phụ, các người quên rồi sao?
Trước đó ở Trảm Hoàn Hải, con chẳng phải từng giả vờ đuổi gi.ết một con Ngư Lạc Cuồng Bạo à?
Chính là nó đó!
Chắc là nó bị dọa cho khiếp vía, nên chủ động ký khế ước với con.
Bọn chúng có cách lập khế ước đặc thù, dùng thần thức thao túng, con cũng không rành lắm… chỉ nhớ là lúc đối mặt với nó, đang mơ mơ hồ hồ thì khế ước đã ký xong mất rồi.”
Không ai trong đám trưởng lão phản bác lời Phượng Khê.
Lý do rất đơn giản, chưa ai từng ký khế ước với Ngư Lạc Cuồng Bạo cả.
Phượng Khê cũng nắm rõ điểm này, vì con Ngư Lạc Cuồng Bạo từng bảo: trong Trăng Non Chi Hải chỉ có mình nó là loài này.
Thế nên nàng nói đại cũng chẳng sợ bị vạch trần.
Lúc này, Tạ các chủ mới hỏi một vấn đề then chốt:
“Đồ nhi, con ký khế ước với nhiều Mê Chướng Hải Xà như vậy, thức hải có chịu nổi không? Có gì khó chịu không?”
Phượng Khê chớp mắt: “Không sao cả, con thấy vẫn ổn mà.”
Vừa dứt lời, m,áu từ thất khiếu trào ra, nàng ngất xỉu tại chỗ!
Đám Hoa trưởng lão lập tức hóa thân thành vu y lang trung!
Cho uống đan, bắt mạch, dán ma phù, rót ma khí, Tạ các chủ thậm chí còn đổ cho nàng nửa bình huyết thú quý hiếm!
Truyền ảnh thạch bên ngoài đã tụ được một đống người, ai nấy đều chứng kiến cảnh tượng ấy.
“Huyết Vô Ưu nhất định phải chịu đau đớn lắm mới ký khế ước được với đám Mê Chướng Hải Xà ấy, chỉ vì không muốn các sư phụ lo nên mới cố làm ra vẻ không có gì…”
“Nếu không có nàng, lần này Lang Ẩn Uyên chắc chắn bị hải thú vây công. Nàng chính là đại công thần!”
“Nàng thật lòng xem Lang Ẩn Uyên là nhà, bằng không trước đó sao lại đi… hôn môi hạt cát đáy biển?”
“Người tốt như thế mà còn bị đuổi đi, công bằng ở đâu? Chính nghĩa ở đâu?! Chúng ta phải vì nàng mà thỉnh nguyện!”
“Phải đấy! Vì Huyết Vô Ưu mà thỉnh nguyện! Tính ta một người!”
“Còn có ta!”
“Ta nữa!”
...