Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 478
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:39:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
478. Ẩn mình dưới hào quang danh tiếng như Quân Văn.
Lúc này, truyền ảnh thạch trong tay Phượng Khê cũng sáng lên.
Đám người Hoa trưởng lão lập tức nhốn nháo quan tâm tình hình bên nàng, nói chen nói lấn, đến mức Tạ các chủ muốn lên tiếng cũng bị lấn sạch vị trí, chỉ có thể kiễng chân giơ cổ la lớn.
Năm vị trưởng lão bên Ngự Thú Các nhìn Tạ các chủ mà mệt thay, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm:
Cũng may Tạ các chủ nhảy ra tranh chức sư phụ, bằng không người bị tẩy chay bây giờ chắc chắn là bọn họ!
Khi thấy Phượng Khê vẫn bình an vô sự, đám đệ tử vây quanh ngoài truyền ảnh thạch đồng loạt vỗ tay hoan hô, khí thế sôi sục.
Đúng lúc ấy, có ai đó hô to:
“Chọn ngày chi bằng hôm nay, hay là giờ viết luôn đơn xin giữ nàng ở lại đi!”
Một lời khơi dậy ngàn sóng, đám đệ tử hóng chuyện m.á.u nóng sôi trào, nhao nhao đồng ý.
Rất nhanh, đơn xin giữ người đã được thảo xong, mọi người cùng ký tên, điểm dấu tay rầm rập.
Ở một diễn biến khác, Quân Văn “ngất xỉu” theo vì muội muội, cũng vừa tỉnh lại.
Nhìn thấy Phượng Khê không có chuyện gì, hắn rốt cuộc thở phào một hơi dài như trút gánh nặng cả đời.
Hắn chắp tay ôm quyền cúi người, giọng nghèn nghẹn:
“Đại ân này, lời lẽ nào nói cho hết… Ta thay mặt muội muội cảm tạ mọi người, cảm ơn… cảm ơn…”
Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng quá xúc động, nghẹn mãi không thốt nên lời.
Nhìn là biết kiểu người thật thà, không giỏi nói suông.
Nghe đám người đánh giá Quân Văn là “người thành thật”, Chu chấp sự bên Long Ngư Trì chỉ cười nhạt trong bụng:
Thành thật cái rắm!
Các ngươi có biết lúc Huyết Vô Ưu té xỉu là ai lén sai ta truyền lời không? Chính là hắn đấy!
Nhìn thấy không khí bắt đầu nóng lên, hắn mới dứt khoát lăn đùng ra cho hợp tình hợp lý!
Còn giả vờ ngốc à? Muội muội là hồ ly thành tinh, ca ca có thể là củ cà rốt chắc?
Nhà họ Huyết này, một lứa hai tai họa, diễn vai nào là ra vai nấy!
Cái kẻ Quân Văn bề ngoài “khiêm nhường thật thà” kia, vẫn còn đang tính toán ở góc kìa. Tiểu sư muội thì đã nhận đến bảy vị sư phụ, về sau về lại Huyền Thiên Tông, thể nào sư phụ hắn cũng lôi đầu hắn ra xử lý cho hả giận…
Đúng vậy!
Dựa theo hiểu biết bao năm của hắn về sư phụ nhà mình: không nỡ mắng tiểu sư muội thì kiểu gì cũng trút giận lên đầu hắn.
Ôi thôi!
Hắn lại sắp phải gánh thêm một đống nồi không tên rồi…
Nhưng vì tiểu sư muội, hắn cam tâm tình nguyện!
Bên kia, thấy Phượng Khê không sao, Hoa trưởng lão và mọi người nhanh chóng hộ tống nàng trở về Ngự Thú Các. Còn chưa tới nơi, đã thấy trước cửa tụ tập một đống người.
Không biết ai là người mở miệng đầu tiên:
“Huyết Vô Ưu, làm tốt lắm!”
Lời vừa ra như mở đập xả lũ.
“Huyết Vô Ưu, ngươi lợi hại quá trời!”
“Yên tâm đi, chúng ta đã viết đơn xin giữ ngươi lại rồi, nhất định ép phong chủ gật đầu!”
“Huyết Vô Ưu, ta muốn cưới ngươi!”
…
Phượng Khê suýt nữa thì trẹo chân.
Những câu khác còn nuốt trôi được, riêng câu cuối là cái qu.ỷ gì?! Cưới ta???
Nhưng nghe được mọi người tình nguyện viết đơn xin giữ lại, nàng đúng là ngạc nhiên không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-478.html.]
Không ngờ vô tình cắm liễu lại xanh um thế này!
Cho nên mới nói, xây dựng hình tượng là rất quan trọng!
Cũng không uổng công nàng cố sống cố ch.ết nôn ra một ngụm máu!
Lúc này, Quân Văn chen ra khỏi đám đông, vẻ mặt đầy quan tâm:
“Muội muội, muội không sao chứ? Vừa rồi muội làm ta sợ c.h.ế.t khiếp!”
Phượng Khê mặt mày trắng bệch, yếu ớt nói:
“Ca, muội không sao. Chỉ cần có thể cứu được Lang Ẩn Uyên, muội có bị thương cũng không tiếc.”
Lời nàng vừa dứt, lại khiến đám đệ tử ăn dưa cảm động sâu sắc.
Chu chấp sự bên Long Ngư Trì dẫn đầu vỗ tay, lập tức cả sân ầm ầm như tiếng sấm.
Phượng Khê hơi có chút bối rối, dè dặt nói:
“Ta chỉ làm điều mình nên làm thôi. Ta tin, đổi lại là bất kỳ ai ở đây, cũng sẽ làm như ta.”
Mọi người thấy nàng khiêm tốn như vậy, ấn tượng càng thêm tốt đẹp.
Nói sao nhỉ, từ nay về sau, mỗi lần nhắc đến Phượng Khê, đám đệ tử kiểu gì cũng xây cho nàng một cái thành kính tưởng tượng!
Tạ các chủ thấy mặt mũi Phượng Khê vẫn còn trắng bệch, lập tức sai người chuẩn bị một gian phòng nghỉ trong Ngự Thú Các cho nàng tĩnh dưỡng.
Thực ra Phượng Khê chả bị gì, nhưng vì giữ hình tượng nên đành giả vờ yếu ớt về nghỉ.
Quân Văn làm ca ca, dĩ nhiên đi theo chăm sóc.
Hai sư huynh muội không nói gì nhiều, chỉ nhìn nhau cười, mọi thứ đều trong im lặng mà hiểu.
Dù gì đây cũng là địa bàn Ngự Thú Các, có vài lời... để sau hãy nói thì hơn.
Bên kia, Tạ các chủ và mấy người lập tức đến chỗ bảy vị phong chủ, kể lại toàn bộ sự việc, còn dâng cả truyền ảnh thạch lên.
Ban đầu, bảy vị phong chủ nghe tin Vạn Niên Huyền Băng Tảo nảy mầm thì sốt ruột vô cùng, suýt chút đã định kinh động cả đám Thái Thượng trưởng lão.
Ai dè, một vòng quanh co, rốt cuộc lại là Huyết Vô Ưu một mình xoay chuyển cục diện.
Nói thật, quá sức tưởng tượng!
Bọn họ vừa xem truyền ảnh thạch, tâm trạng liền càng thêm phức tạp.
Khi thấy Phượng Khê chỉ huy cả đám Hải Xà, còn cướp được cả Hải thú Hóa Thần, sắc mặt từng người cứ phải gọi là... thay đổi liên tục!
Con nhóc này đi ra ngoài Trăng Non Chi Hải mà như lập nguyên triều xưng đế!
Gia gia nàng bá đạo dựa vào thực lực, còn nàng… dựa vào gì?
Cái mồm?
Nói thế nghe không công bằng lắm, ngoài cái mồm, nàng còn có gan và đầu óc!
Không, khoan đã!
Chuyện khác có thể tạm bỏ qua, nhưng đám Hải Xà ban đầu sao tự dưng mắt trắng dã đồng loạt?
Hoa trưởng lão và mọi người lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ ra chi tiết kỳ quái đó.
Đúng vậy, vì sao?
editor: bemeobosua
Sau đó lại nghĩ tới đám rối heo của nàng, cùng con Ngư Lạc Cuồng Bạo chủ động ký khế ước kia…
Những thứ đó cũng là thực lực đấy chứ!
Chỉ là, thực lực của Huyết Phệ Hoàn thì như lưỡi d.a.o sắc bén tuốt vỏ, chói lóa rực rỡ.
Còn Huyết Vô Ưu thì ngược lại, im hơi lặng tiếng, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
Một người là đại đao c.h.é.m thẳng, người kia là ám khí chí mạng.
Mỗi người một kiểu, nhưng người biết ẩn mình, thường mới là kẻ đi xa hơn.