Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 479
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:39:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
479. Hiện tại thu đồ đệ mà cũng có thể náo nhiệt tới mức này sao?!
Sau một hồi trầm mặc, Hoa trưởng lão rốt cuộc lên tiếng trước:
“Bảy vị phong chủ, lão phu đã thu Huyết Vô Ưu làm đồ đệ.
Không phải ta mượn danh nghĩa sư phụ mà thay đồ nhi lên tiếng, nhưng Huyết Phệ Hoàn tuy là vật nguy hiểm, tội không nên liên lụy đến người vô can. Huống hồ, Huyết Vô Ưu chỉ là người hắn nhận làm cháu gái.
Tiểu nha đầu kia tuy rằng có hơi bướng bỉnh, nhưng lòng dạ lại chân thành, hơn nữa còn lập được không ít công lao cho Lang Ẩn Uyên ta.
Vì vậy, lão phu khẩn cầu bảy vị phong chủ cho phép nàng lưu lại Lang Ẩn Uyên.”
Đám người Túy trưởng lão cũng lần lượt đứng ra thay Phượng Khê cầu tình. Nam Cung trưởng lão thì tiện tay nhớ tới đại đồ đệ, thuận tiện mang cả Quân Văn lên thuyền.
“Huyết An Phương tuy không rực rỡ bắt mắt như Huyết Vô Ưu, nhưng lại là kiếm đạo kỳ tài, tâm tính ổn trọng, đúng là một mầm non tốt.
Vả lại, tình cảm giữa hắn và Tiểu Vô Ưu vô cùng thân thiết, cũng không tiện chỉ lưu lại một mình nàng, hay là lưu cả hai đi!”
Hoa trưởng lão cũng phụ họa thêm vài câu.
Dù sao thì cái tiểu tử kia cũng hay chạy về phía lão, coi như nửa cái đồ đệ.
Bảy vị phong chủ: “……”
Huyết Vô Ưu mới vào đảo hơn hai tháng đã bái đến bảy vị trưởng lão làm sư phụ, trong đó còn có cả một vị các chủ!
Ai tin nổi?!
Lúc Phượng Khê bái ba vị sư phụ đầu tiên, bọn họ thật sự không biết.
Nhưng từ Nghê trưởng lão trở đi, thì rõ ràng là có biết.
Chỉ là còn chưa kịp phản ứng thì Phượng Khê đã bái tiếp Thượng trưởng lão, Hoa trưởng lão, rồi đến Tạ các chủ.
Tốc độ bái sư này... có khác nào măng mọc sau mưa?!
Đúng lúc này, có người vào bẩm báo: Liễu các chủ của Lưỡng Nghi Các cầu kiến.
“Cho mời.”
Liễu các chủ bước vào, trước thi lễ với bảy vị phong chủ, sau đó gật đầu với đám người trưởng lão Hoa, lúc này mới mở lời:
“Vô Ưu kia là ái đồ của ta, lần này tới, chính là muốn vì nàng cầu tình.
Chư vị cũng biết, Lưỡng Nghi Các ta bấy lâu không thu thân truyền đệ tử. Giờ mới khó khăn lắm tìm được một mầm non tốt thế này, sao có thể trơ mắt nhìn nàng bị đuổi khỏi Lang Ẩn Uyên chứ?
Cúi xin bảy vị phong chủ khai ân, cho phép nàng lưu lại.”
Bảy vị phong chủ: “……”
Bảy vị trưởng lão: “……”
Ngay cả trí nhớ bọn họ cũng bắt đầu nghi ngờ có vấn đề.
Liễu các chủ nói Huyết Vô Ưu là đồ đệ hắn?
Chúng ta sao chẳng ai biết?!
Chuyện này xảy ra từ bao giờ?
Tử trưởng lão tính tình thẳng thắn, lạnh mặt hỏi ngay:
“Vô Ưu bái ngươi làm sư phụ khi nào? Sao ta chẳng nghe gì cả?”
Liễu các chủ cười ha hả:
“Chút nữa bái liền xong, không vội.”
Tử trưởng lão: “……”
Những người khác: “……”
Ra là... ngươi tự phong mình làm sư phụ người ta?!
Ngươi còn có biết liêm sỉ không hả?!
Liễu các chủ đích xác không cần mặt thật.
Cái gọi là danh phận có thì tốt, không có cũng chẳng sao. Nhưng cái hảo đồ đệ như Huyết Vô Ưu, bỏ qua thì đúng là uổng phí một đời!
Lưỡng Nghi Các bọn họ cũng thu không ít đệ tử nội môn, nhưng lục soát mãi vẫn không vớt nổi một đứa có tiền đồ.
Giờ mới khó khăn túm được một cái, sao có thể thả ra?
Hắn thở dài, bắt đầu chơi bài tình cảm:
“Chư vị cũng biết tình hình Lưỡng Nghi Các chúng ta. Tám vị trưởng lão cộng thêm ta, chín người, vậy mà không có nổi một đệ tử.
Trận pháp khác với mấy môn khác, ngoài yêu cầu về tu vi và thần thức, còn phải am hiểu chế phù, luyện khí.
Quan trọng nhất là phải có đầu óc!
Trận pháp, qu.ỷ nói cũng phải rõ!
Không có đầu óc, dù thiên phú cao đến đâu, tu vi mạnh đến mấy, cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa, không thể trở thành trận pháp đại sư chân chính.
Chúng ta chờ bao năm trời, rốt cuộc mới đợi được một người thích hợp như Huyết Vô Ưu. Có chút gấp cũng là chuyện thường tình thôi.
Chư vị nói có đúng không?”
Liễu các chủ vốn không muốn khúm núm thế này, nhưng ai bảo hắn đến trễ một bước!
Hắn vừa xuất quan đã nghe nói đến chuyện của Phượng Khê, liền vội vàng chạy đến… để giành danh phận.
Hắn vì sao không chạy thẳng đến Ngự Thú Các tìm Phượng Khê?
Vì hắn biết, có được sự đồng thuận của đám Hoa trưởng lão mới là đường chính đạo. Nếu tự tiện nhảy vào, thì còn thể thống gì?
Huống hồ, thái độ của bảy vị phong chủ với Phượng Khê vẫn chưa rõ ràng. Hắn đến cầu tình cũng coi như giúp Hoa trưởng lão tăng thêm sức nặng.
Bọn họ cũng khó lòng từ chối.
Quả nhiên là đoán không sai.
Tuy mấy người Hoa trưởng lão trong lòng đã chua như dấm, nhưng có Liễu các chủ góp mặt, thế trận càng vững chắc.
Dù sao Lưỡng Nghi Các chính là trụ cột của Lang Ẩn Uyên.
Không có Lưỡng Nghi Các, ai trấn thủ đại trận Hộ Đảo?
Mất đại trận Hộ Đảo, Lang Ẩn Uyên cũng chẳng còn tồn tại.
Sắc mặt bảy vị phong chủ biến đổi như bảng màu trộn lẫn, cực kỳ đặc sắc.
Cái đứa Huyết Vô Ưu này thật là… yêu nghiệt!
Liễu các chủ vì muốn thu nàng làm đồ đệ, ngay cả mặt mũi cũng vứt sạch!
Ngay lúc ấy, lại có người cầu kiến.
Chấp Pháp Đường chủ Âu Dương của Thiên Xu phong.
Âu Dương đường chủ xưa nay mặt lạnh như băng, lần này thế mà lại cười mỉm mỉm đi vào, trông thế nào cũng thấy quỷ dị.
Sau khi hành lễ, liền mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-479.html.]
“Vô Ưu kia là nghĩa nữ của ta, lần này tới chính là vì nàng cầu tình…”
Đám Hoa trưởng lão bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Liễu các chủ đơn phương thu đồ đệ đã đủ cạn lời.
Âu Dương đường chủ này… lại còn đơn phương nhận nghĩa nữ?!
Ngày thường thấy ngươi nghiêm mặt ít nói, tưởng người nghiêm túc, ai dè mặt cũng không cần luôn?!
Đoạn phong chủ của Thiên Xu phong rốt cuộc nhịn không nổi, liền hỏi:
“Ngươi nhận nàng làm nghĩa nữ khi nào? Sao trước giờ chưa từng nghe nói?”
Âu Dương đường chủ mỉm cười:
“Vô Ưu mới vừa vào Lang Ẩn Uyên, lần đầu gặp ta đã nói ta giống hệt cha nàng trong mộng.
Tuy ta chưa từng có gia thất, nhưng từ lần đầu thấy nàng, đã cảm thấy thân thiết vô cùng.
Giao tình càng ngày càng sâu, nhưng tiểu nha đầu kia lại thẹn thùng, không cho ta nói với người khác, nên ta vẫn chưa tuyên bố với thiên hạ.”
Đám Hoa trưởng lão suýt thì phun nước miếng vào mặt hắn!
Nói năng xằng bậy!
Mắt trừng mà nói dối!
Không biết xấu hổ!
Bảy vị phong chủ thì hoàn toàn rơi vào trạng thái… mộng du.
Tám sư phụ, thêm một người cha?
Còn có thể xuất hiện ai nữa không?
Có khi lát nữa lại lòi ra một thân thích nào đó cũng nên?!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng, Đoạn phong chủ thở dài nói:
“Sự việc hệ trọng, để chúng ta thương nghị kỹ rồi quyết định. Mời các vị trở về trước.”
Đám Hoa trưởng lão cũng không tiện ép quá, đành cáo từ lui ra.
Vừa ra cửa, liền đánh nhau tới mức mặt mũi bầm dập!
Đặc biệt là Âu Dương đường chủ, suýt nữa bị vây đánh tập thể!
Chúng ta đều làm sư phụ, cớ gì ngươi lại đòi làm cha?!
Làm gì thì làm, cùng lắm cũng chỉ làm sư phụ, ngươi làm Tiểu Cửu được rồi!
Âu Dương đường chủ không địch lại số đông, đành từ “cha nuôi” hạ cấp thành “Tiểu Cửu”.
Thôi thì… cũng cùng một vai vế, làm sư phụ thì sư phụ vậy!
Không làm cha thì cũng tốt, đỡ phải nhận cái tên Huyết Phệ Hoàn kia làm cha, còn phải đi viếng mồ mả cho nó!
Vừa trở lại Ngự Thú Các, liền đụng ngay Phùng trưởng lão của Phong Uyển đi tới:
“Các ngươi về vừa đúng lúc!
"Ta muốn nhận Vô Ưu làm đồ đệ, nàng cũng đồng ý rồi, các ngươi thấy sao?"
"Chắc là các ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Phùng trưởng lão vừa dứt lời liền vung tay, mỗi người được tặng một vò mật Xích Nhãn Lệ Phong.
Đám người Hoa trưởng lão: "……"
Thu đồ đệ mà giờ đến mức này rồi sao?! Phát quà luôn à?!
Bên kia, bảy vị phong chủ trầm mặc một lúc rất lâu, rốt cuộc cũng nhận được tin tức mới nhất.
Tờ thỉnh nguyện xin giữ Huyết Vô Ưu lại Lang Ẩn Uyên đã có mấy ngàn đệ tử ký tên điểm chỉ, theo cái đà này e rằng đến sáng mai là vượt mốc vạn người!
Kỳ quái hơn nữa là, ngoài đệ tử thỉnh nguyện, đến tạp dịch cũng có bản thỉnh nguyện riêng, đã có mấy trăm người điểm chỉ rồi!
Huyết Vô Ưu đây là từ trên xuống dưới thu phục toàn bộ đấy à?!
Mới hai tháng thôi mà nàng đã làm đến mức này, nếu cho nàng thêm hai năm, e là trong bảy người bọn họ thế nào cũng phải có một người nhường ghế!
Huyết Phệ Hoàn là đao quang kiếm ảnh, còn nàng thì gi.ết người không thấy m.áu!
Bọn họ hoàn toàn có lý do nghi ngờ, Huyết Phệ Hoàn phái cháu gái tới đây, căn bản là để ép ch,ết bọn họ!
Nhưng mà nói thế thì đúng là… có chút thiếu lương tâm.
Huyết Vô Ưu từ lúc đến đây, toàn là làm việc tốt, công trạng cũng không nhỏ.
Đặc biệt là vụ tìm được Vạn Niên Huyền Băng Tảo kia, có thể nói là công thần số một của Lang Ẩn Uyên!
Bảy vị phong chủ ý kiến chia rẽ.
Trong đó, Đoạn phong chủ của Thiên Xu phong dẫn đầu bốn người ủng hộ cho huynh muội nhà Huyết Vô Ưu ở lại Lang Ẩn Uyên.
Vu phong chủ của Ngọc Hành phong và Khổng phong chủ của Thiên Cơ phong giữ thái độ trung lập: ở thì cũng được, không ở cũng không sao.
Chỉ có Đỗ phong chủ của Thiên Toàn phong là phản đối kịch liệt.
editor: bemeobosua
"Ta không phủ nhận Huyết Vô Ưu là nhân tài, thậm chí là thiên tài!
Nhưng càng có năng lực, tương lai càng dễ rước họa!
Dĩ nhiên, nàng lập công lớn như vậy, không thể bạc đãi. Chỉ cần nàng mở miệng, điều kiện gì cũng có thể bàn.
Nhưng duy nhất một việc: tuyệt đối không thể để nàng ở lại Lang Ẩn Uyên!"
Đoạn phong chủ cười khổ:
"Lão Đỗ à, ngươi không nghĩ xem nếu không cho nàng ở lại Lang Ẩn Uyên, thế đội quân Hải Xà kia phải xử lý thế nào?
Chỉ cần nàng muốn, nàng có thể khiến Trăng Non Chi Hải loạn đến gà bay chó sủa đấy!"
Đỗ phong chủ:
"… Ta đã nói rồi mà, nàng không phải loại an phận!
Biết đâu thu đại quân Hải Xà chính là để áp chế chúng ta đấy!"
Lúc này, tại Ngự Thú Các, Phượng Khê đang tiếp đãi các sư phụ thì đột nhiên hắt xì một cái.
“Má nó chứ, ai đang nói xấu ta đấy?!”
Một, hai, ba… Tám, chín, mười vị sư phụ thấy nàng hắt xì, lập tức đồng loạt hành động:
Rút đan dược, bắt mạch, dán phù, bày trận,…
Quân Văn bị chen đến sát góc tường:
"…… Các người có cần phải khoa trương vậy không?
Sư muội ta chỉ là hắt xì thôi chứ có phải muốn thăng thiên đâu!!!”