Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 480

Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:39:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

480. Về sau con tên là Huyết Vô Địch mọi người thấy sao?

Phượng Khê cũng cảm thấy mấy vị sư phụ này có hơi khoa trương quá rồi.

Nàng vội vàng ra hiệu mình không sao, lúc này đám trưởng lão Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó…

Liền bắt đầu tranh sủng.

Phượng Khê giờ phút này thực sự thấy làm hoàng đế cũng không dễ gì. Đừng nói gì khác, chỉ riêng việc một đám phi tử vây quanh “chàng ơi chàng à” thôi đã đủ khiến người ta nhức đầu rồi.

Cũng may nàng có kỹ thuật làm người khéo léo, biết cách lấy lòng, khiến mấy trưởng lão ai cũng cảm thấy mình mới là người nàng quý nhất, vui ra mặt.

Ở một góc, Quân Văn thầm cảm thấy bản thân thua kém quá.

Đừng nói là mười người, chỉ hai người thôi là hắn cũng chịu không nổi rồi!

Phượng Khê lập tức chuyển hướng đề tài sang bảy vị phong chủ, hỏi:

“Các vị sư phụ, các ngài thấy bảy vị phong chủ có đồng ý cho con với ca ca con ở lại đây không?”

Hoa trưởng lão liền nói: “Chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau mở miệng xin cho con, ta thấy chắc là không vấn đề gì lớn.”

Đám người Túy trưởng lão cũng gật đầu đồng tình, ai nấy đều cho rằng tình hình rất khả quan.

Chỉ có Tạ Các chủ lại lắc đầu:

“Bảy vị phong chủ không lập tức tỏ thái độ, chỉ e là bên trong họ chưa đạt được sự đồng thuận.

Hơn nữa, các ngươi đừng quên

Còn có bảy vị Thái thượng trưởng lão!

Dù cho bảy vị phong chủ có đồng ý đi nữa, cũng phải xin chỉ thị qua bên ấy mới xong.

Mà bảy vị Thái thượng trưởng lão ấy lại từng có dây dưa không mấy vui vẻ với Huyết Phệ Hoàn, gia gia con.

Chuyện này, e là còn phải lắm phen quanh co mới ngã ngũ được.”

Đám Hoa trưởng lão lập tức nhíu mày ủ rũ.

Quả thật, bọn họ đã quên mất còn có bảy ông già kia.

Phượng Khê hiếu kỳ hỏi: “Họ có liên quan gì với gia gia con vậy?”

Tạ Các chủ do dự một chút, rồi mở trận pháp cách âm ra, lúc này mới chịu kể:

“Huyết Phệ Hoàn là thiên tài tuyệt thế xuất hiện mấy vạn năm mới có một lần. Khi còn là thân truyền đệ tử, đã có thể đánh cho một đám trưởng lão răng rơi đầy đất.

Sau khi ông ấy học thành, liền đi khiêu chiến bảy vị Thái thượng trưởng lão khi đó, chính là bảy ông hiện nay.

Ban đầu, ông ấy khiêu chiến từng người một. Sau thì đánh hai người một lần. Cuối cùng là đánh một lượt cả bảy ông.

Điều khiến người ta thở dài là: bảy ông đó liên thủ mới miễn cưỡng đánh hòa được với gia gia con.

Lúc ấy Huyết Phệ Hoàn mồm miệng chẳng nể nang gì, chọc cho bảy ông ấy tức đến phun m.áu đầy trời!

Không chỉ vậy, ông còn chiếm luôn Thánh địa Vô Vi, chỗ ở của các Thái thượng trưởng lão, rồi bắt họ đi tới Truyền công đường giảng bài.

Gia gia con còn nói nguyên văn thế này: ‘Lang Ẩn Uyên không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi! Nếu mấy người không xứng làm Thái thượng trưởng lão thì lăn ra giảng bài đi, đừng có ăn chùa mãi không biết ngại!’”

Phượng Khê: “…”

Ôi gia gia ơi!

Người đúng là người có khả năng gây thù chuốc oán hàng đầu đấy!

Nhưng mà… kiểu tác oai tác quái này cũng có chút… ngầu á?!

Tạ Các chủ nói tiếp:

“Sau đó, phải nhờ đến đảo chủ đích thân ra mặt thì chuyện này mới tạm yên.

Mà bảy ông Thái thượng trưởng lão ấy vẫn ghi hận trong lòng, cho rằng mấy đệ tử mình thu trước đây đều quá bình thường, bèn cất công đi khắp nơi trong Ma tộc lựa chọn, cuối cùng chọn ra bảy đứa nhỏ, chính là bảy vị phong chủ hiện giờ.

Cho nên… bọn họ chắc chắn không ưa con chút nào đâu, sự tình không dễ giải quyết.”

Phượng Khê chớp chớp mắt, hỏi:

“Lang Ẩn Uyên chúng ta có cả đảo chủ nữa à? Sao trước giờ con chưa từng nghe ai nhắc tới?”

Tạ Các chủ: Con bé này toàn chú ý vào mấy thứ chẳng liên quan gì thế nhỉ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-480.html.]

editor: bemeobosua

Tuy vậy, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích:

“Năm đó Huyết Phệ Hoàn đục một lỗ to đùng trên Hộ đảo đại trận, đảo chủ vì sửa lại đại trận ấy mà hao hết tâm lực, tấn thiên luôn rồi.

Sau đó, mọi người định chọn người kế nhiệm nhưng mãi chẳng tìm được ai hợp, thế là vị trí đảo chủ cứ để trống tới giờ.”

Phượng Khê bất giác nghĩ đến Sài Lão đầu, lão gia hỏa kia tu vi cao đến thế, không khéo chính là đảo chủ đã tấn thiên ấy chứ?

Chẳng lẽ xác sống vùng dậy à?

Hay là có uẩn khúc gì bên trong?

Nghĩ tới đây, nàng hỏi Tạ các chủ: “Đảo chủ ấy tên gì vậy?”

“Nguyên Vấn Thiên.”

Nàng không khỏi gật đầu khen: “Tên hay đấy chứ, nghe thôi đã thấy khí phách, ngang ngửa với tên gia gia con.

Hay là con cũng đổi tên nhỉ, không gọi Huyết Vô Ưu nữa, đổi thành Huyết Vô Địch, mọi người thấy sao?”

Đám người Tạ các chủ: “…”

Chi bằng gọi luôn là Huyết Mặt Dày cho rồi!

Phượng Khê chỉ là nói đùa để làm dịu không khí.

“Các vị sư phụ, không cần lo lắng quá. Dù bảy vị Thái thượng trưởng lão có thành kiến với con, cũng không thể vì thế mà bác bỏ con thẳng thừng. Thể nào họ cũng sẽ ra điều kiện hoặc bắt con đi qua mấy vòng khảo hạch.

Đến lúc đó, địch đến thì đánh, nước dâng thì kê nền lên mà đứng.

Hôm nay thầy trò chúng ta đoàn tụ, đừng nhắc chuyện phiền lòng nữa, con làm chủ, chúng ta cùng nâng chén vui vẻ một trận!”

Nghê trưởng lão cười ha hả:

“Vô Ưu nói không sai! Bảy ông già ấy cũng còn cần thể diện, sẽ không bác bỏ ngay đâu, tin vào nhi tử là được rồi.

Hơn nữa, Vô Ưu còn có đại quân Hải Xà cơ mà!

Người khác còn không dám bén mảng tới Trăng Non Chi Hải, nàng muốn vào lúc nào chẳng được.

Cùng lắm nếu không được lên đảo thì chúng ta dựng mấy cái nhà bên bờ kết giới, dạy nàng tu luyện qua màn là xong!”

Tử trưởng lão cười lạnh:

“Ta thấy chẳng cần phiền toái thế đâu! Nếu bọn họ không cho Vô Ưu lên đảo, thì cứ cho đại quân Hải Xà nhào vào Trăng Non Chi Hải mà phá tung hết lên!

Ta kính họ thì họ là Thái thượng trưởng lão, ta không kính thì họ cũng chỉ là một đám...!”

Túy trưởng lão nổi đóa: “Ngậm miệng!”

Lúc này, hắn thật lòng bội phục Tạ các chủ tính trước mở trận cách âm. Nếu không, để bảy vị kia nghe được thì tiêu.

Bảy ông Thái thượng trưởng lão đó đã đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực rồi, đến cả tông chủ Trường Sinh Tông Nam Vực cũng chưa chắc đỡ nổi họ.

Dĩ nhiên, Trường Sinh Tông cũng có cao thủ ẩn thế, chuyện này không tiện nói bừa.

Tử trưởng lão biết mình lỡ lời, nhưng vẫn cứng cổ:

“Ta nói sai chỗ nào? Ta nói gì không đúng hả?!”

Phượng Khê mỉm cười:

“Đại sư phụ, lời người nói chẳng sai chút nào. Thái thượng trưởng lão thì cũng nên suy xét toàn cục, phải có tầm vóc.

Nếu vì chút ân oán cá nhân mà làm ra quyết định thiếu công bằng, thì đúng là đức không xứng với vị rồi.”

Tử trưởng lão lập tức cảm động đến muốn rơi nước mắt!

Đúng là đồ đệ của ta!

Dù lúc nào cũng bênh vực ta!

Phượng Khê liền đổi giọng:

“Nhưng đại sư phụ à, mấy lời kiểu này trong nhà nói với nhau thì được, chứ ra ngoài thì vẫn nên giữ mồm giữ miệng, tránh vạ miệng.”

Tử trưởng lão gật đầu rối rít: “Ta biết rồi, sau này ta sẽ chú ý hơn.”

Đám Túy trưởng lão: “…”

Ngươi nãy còn hùng hổ lắm mà?!

Cũng chỉ có đồ đệ bảo bối này mới trị được lão lừa ương bướng như ngươi thôi!

Loading...