Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 481

Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:44:51
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

481. Vẫn là cái mũi của ngài lợi hại nhất, linh quá trời luôn á!

Phượng Khê lại nói thêm mấy câu khơi gợi không khí rồi bắt tay vào chuẩn bị yến tiệc.

Nguyên liệu nấu ăn phần lớn đều là nàng đi cướp từ lũ hải thú Hóa Thần về, toàn hàng xịn.

Sau khi xin phép mấy vị sư phụ, nàng cũng gọi luôn Mục Uyển Uyển, Tư Đồ Thú và Đào Song Lâm lại tham dự.

Quân Văn cảm thấy như vậy rất ổn, bằng không chỉ có một mình hắn núp góc tường làm chim cút, giờ có đồng bọn rồi!

Chờ ba người Mục Uyển Uyển tới, Phượng Khê phát cho mỗi người một phần quà lớn.

Tuy không bằng phần đại lễ của mấy vị trưởng lão lúc bái sư, nhưng cũng là đồ quý khó kiếm.

Mục Uyển Uyển trong lòng lẩm bẩm không biết lần thứ mấy: sư phụ Phong trưởng lão của nàng chắc hẳn đầu óc bị ngấm nước.

Nếu đầu óc hắn mà nhanh nhạy chút, hôm nay ăn tiệc là có phần hắn rồi.

Phượng Khê thì lại không có ý kiến gì với Phong trưởng lão, cải trắng hay củ cải, ai thích cái nào tùy họ, nàng cũng đâu phải yêu tinh hớp hồn, không thể đòi ai cũng mê nàng được.

Tư Đồ Thú với Đào Song Lâm thì hơi lúng túng, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Quân Văn liền xáp lại bắt chuyện, thêm Mục Uyển Uyển là loại vô tâm vô phế, chẳng mấy chốc không khí bàn này liền thoải mái hẳn.

Đến khi đã ngà ngà say, Tư Đồ Thú vỗ vai Quân Văn nói:

“An Phương huynh đệ, thật không giấu gì, trước đây ta thấy muội muội ngươi đúng là làm điều không thuận mắt.

Nhưng giờ thì ta phục rồi!

Tâm phục khẩu phục, còn bội phục thêm nữa!

Không nói năng lực, riêng cái khoản khéo léo thôi cũng đủ phục sát đất.

Ta thật không ngờ nàng còn mời ta đến, còn tặng quà lại nữa chứ! Trước giờ ta cứ nghĩ quà ta tặng là đi luôn không về rồi!”

Đào Song Lâm mặt cũng đỏ lên, nói:

“Thừa lời thì miễn bàn, về sau chuyện của sư muội Vô Ưu chính là chuyện của ta!

Quân Văn cười hề hề, nói mấy câu khách sáo, trưng ra dáng vẻ người hiền lành.

Đến cả Mục Uyển Uyển cũng thấy hắn có vẻ còn thành thật hơn cả mình.

Lúc mọi người đang nâng chén đổi dĩa thì có khách không mời mà tới.”

Sài lão đầu liêu xiêu đi vào, tay xách hồ lô rượu, say khướt:

“Tiểu nha đầu, có đồ ngon như thế mà không thèm mời ta một tiếng à?”

Phượng Khê nhìn thấy hắn liền nhớ ngay đến ngụm cát dưới đáy biển kia!

“Lão gia tử, ta đang định đi mời ngài đây, không ngờ ngài tới trước rồi!

Vẫn là cái mũi ngài linh thật đó, cách nguyên cái đỉnh núi mà cũng lần ra được!

Chắc chắn là ngửi thấy mùi xương thịt nấu mềm, đúng không?”

Sài lão đầu: “……”

Tuy ta không có chứng cứ, nhưng ta nghi ngờ ngươi đang chửi ta là c.hó!

Thượng trưởng lão vốn chẳng ưa nhìn mặt sư đệ này, lập tức đen mặt:

“Ngươi tới làm gì? Cút lẹ đi!”

Không phải lão không thương sư đệ, mà là đồ không nên thân này quá phiền phức, kiên nhẫn đã dùng hết từ lâu rồi!

Sài lão đầu làm như không nghe thấy, chen vào giữa Quân Văn với Đào Song Lâm, vớ lấy đũa là ăn, chuyên chọn món ngon.

Đặc biệt là cái cháo nấu bằng Vạn Niên Huyền Băng Tảo, hắn húp như rồng hút nước!

Trong lòng chỉ có một ý:

“Mấy thứ này đều là của ta!

Ta ăn! Ta phải ăn hết! Ăn để gỡ gạc tí thiệt hại cũng được!”

Phượng Khê nói chuyện với mấy vị trưởng lão một lát, rồi đi tới bàn Quân Văn.

Nàng rót cho Sài lão đầu một ly rượu, tự rót cho mình ly trà, cười tươi roi rói:

“Lão gia tử, nào, con kính người một ly!”

Sài lão đầu còn mải ăn, đầu không thèm ngẩng lên.

Phượng Khê cũng không mất mặt, nhấp một ngụm trà, thong thả nói:

“Lão gia tử, người có nghe chuyện mọi người lên tiếng vì con không?

Nghe nói nhiều người cảm động vì cảnh con hôn cát đáy biển!

Người nói xem, lúc đó sao con lại xúc động đến mức làm chuyện đó nhỉ?

Nghe bảo cảnh ấy còn được xếp vào mười hình ảnh rung động nhất Lang Ẩn Uyên cơ mà…”

Khụ khụ! Khụ khụ khụ!

Sài lão đầu suýt nữa bị sặc ch.ết!

Không sai, trò đó chính là hắn bày ra!

Vốn muốn làm Phượng Khê bẽ mặt, ai ngờ con nhóc này ứng biến siêu nhanh, mặt dày vô đối, ngược lại còn hốt được một lớp hào quang chói lóa!

Hắn tức nghẹn, rốt cuộc lại thành ra giúp nàng được tiếng thơm!

Sài lão đầu càng nghĩ càng tức, trừng mắt nhìn Phượng Khê.

Lại liếc sang bàn bên kia toàn mấy cái đồ đần, lòng càng ong ong bực bội.

Hắn cười lạnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-481.html.]

“Tiểu nha đầu, leo càng cao, té càng đau. Muốn ở lại Lang Ẩn Uyên, còn khó hơn lên trời!”

Phượng Khê cười híp mắt:

“Càng khó thì càng thú vị. Ta đây vốn thích giải nan đề.

Với cả, lên trời có gì khó? Nhắm mắt, bước chân, chẳng phải là bay lên rồi sao?”

Ánh mắt Sài lão đầu lóe lên, luôn cảm thấy con nhóc này nói có ẩn ý gì đó.

Qua ba tuần rượu, năm món ăn, mọi người ai nấy về nghỉ.

Xét việc bảy vị phong chủ có thể gọi bất cứ lúc nào, Hoa trưởng lão cùng mấy người khác cũng ở lại Ngự Thú Các.

Ngự Thú Các rộng rãi, phòng thừa mứa.

Phượng Khê ăn hơi căng bụng, liền cùng Quân Văn ra hồ lớn dạo bước.

Bọn hải thú trong hồ sợ đến run lẩy bẩy, toàn bộ trốn biệt xuống đáy, đến cả bọt cũng không dám phun.

Phượng Khê thấy buồn cười, nói với Quân Văn:

“Đám hải thú này thể hiện rõ một thành ngữ…”

Quân Văn lập tức đáp:

“Chim sợ cành cong!”

Thấy tiểu sư muội nhìn mình bằng ánh mắt tán thưởng, Quân Văn lập tức thấy mình như nở hoa!

Không nói quá, riêng khoản ăn ý giữa hắn với tiểu sư muội, ai cũng phải xách dép!

Không phải hắn khoe, chứ mấy ông sư phụ kia có gộp lại cũng không được vị trí như hắn trong lòng tiểu sư muội.

Vì hắn với muội ấy không có lợi ích gì chen vào, thuần túy là huynh muội tình thâm, trải qua sinh tử mới có!

Quân Văn đang lặng thầm viết tiểu thuyết trong lòng, Phượng Khê bỗng túm lấy hắn nhảy tỏm xuống nước.

Quân Văn giật b.ắ.n mình.

Tiểu sư muội đâu có uống rượu, sao lại bỗng làm càn?

Không riêng gì hắn, lũ hải thú trốn dưới hồ cũng hoảng hồn.

Nữ ma đầu này nhảy xuống làm gì?!

Ngay sau đó nghe Phượng Khê hét to:

“Đại quân Hải thú, hộ giá!!”

Bọn hải thú ngớ ra một lúc, rồi có con dẫn đầu bơi tới bên Phượng Khê.

Những con khác thấy thế cũng vội bơi theo.

Không cần biết nữ ma đầu muốn làm gì, cứ nghe lời là được!

Chẳng mấy chốc, một đám hải thú bu lại quanh Phượng Khê và Quân Văn.

Phượng Khê đứng trong nước quát lớn:

“Có vài người đó nha, già rồi mà không đứng đắn!

Không làm gì lại cứ thích giở trò lén lút!

Đúng là uổng phí mấy chục năm sống!

Vẫn là gia gia ta tốt, tuy cũng hay nghịch ngợm, nhưng ít nhất làm gì cũng đường đường chính chính, không bao giờ chơi trò ám toán như thế!”

Trong bóng tối, Sài lão đầu vốn đang định đạp Phượng Khê xuống hồ: “……”

Trước đây dưới biển nàng còn chưa phát hiện ra hắn, giờ lại nhận ra được?

Nàng làm cách nào vậy chứ?

Cuối cùng, Sài lão đầu nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.

Đi được nửa đường, hắn bỗng phát hiện một chuyện đáng ngờ.

Con nha đầu kia, sao lại biết mà nghi hắn chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng lờ mờ đoán ra một kẻ khả nghi.

Ở trong bóng tối, vòi quái vật âm thầm rùng mình, hôm nay vận may của nó là vẫn còn đủ nguyên vẹn mười hai cái vòi.

editor: bemeobosua

Sau đó, nó phát hiện ra… Sài lão đầu đã tới.

Mười hai cái vòi lập tức run cầm cập.

“Có phải… ngươi bán đứng ta không hả? Bằng không thì nha đầu đáng ch,ết kia sao lại nghi ngờ tới ta? Sao nó lại biết ta đang giấu thực lực?”

Vòi quái vật biết lần này không giấu được nữa, chủ động ch.ặ.t một cái vòi của mình, run run rẩy rẩy kể lại chuyện lần trước.

Tiêu đời rồi, lần này kiểu gì cũng bị ch.é.m thành con bạch tuộc cụt vòi!

Không ngờ… Sài lão đầu nghe xong lại im lặng hồi lâu, không nói gì.

Rất lâu sau mới khẽ nói một câu: “Ngươi nói cái lốc xoáy hôm đó là do công của con nhóc đó?”

“Phải, đúng vậy! Nàng bắt con Ngư Lạc Cuồng Bạo nhảy múa cho nàng xem, kết quả là nhảy nhót đến lú lẫn hồ đồ rồi phá luôn trận pháp trên xoáy nước.”

Sài lão đầu nghe xong lại trầm ngâm hồi lâu, rồi thở dài một tiếng… quay người bỏ đi.

Thậm chí cái vòi bị ch.ặ.t ra cũng chẳng buồn mang theo.

Vòi quái vật: “……”

Biết vậy thì vừa nãy ta đã không c.hặ.t!

Trước hết đánh cho nó một trận đã rồi tính!

Loading...