Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 483
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:44:55
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
483. Đệ tử thân truyền thâm niên
Thượng trưởng lão nhíu mày, tỏ ra không hiểu nổi:
“Cho dù hắn là đệ tử thân truyền đi nữa thì cũng chỉ là một cái bình hoa biết đi! Con muốn tìm người lập đội, ai không được, sao cứ nhất quyết phải chọn hắn?”
Phượng Khê chậm rãi đáp, giọng điệu như đang giảng đạo lý:
“Trong nhà có ông già cũng như có báu vật, tuy lão Sài nhìn có hơi… bình thường, nhưng dù sao cũng sống lâu năm, biết nhiều chuyện, lỡ đâu đến lúc then chốt lại phát huy công dụng lớn thì sao?
Huống chi, có đổi sang mấy đệ tử thân truyền khác thì chắc cũng chả khá khẩm hơn là bao.”
Thượng trưởng lão nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, đổi ai ra lần này thi đấu thì cũng xác định là thua cả thôi.
Ông ta bực mình với bảy ông thái thượng trưởng lão kia lắm rồi.
Đám Hoa trưởng lão cũng vậy.
Chỉ tiếc là không đánh lại mấy ông lão đó, chứ không thì bọn họ đã… đoạt quyền từ lâu rồi!
Cái gì mà trò chơi ch.ó má chứ!
Thôi thì thua cũng được, cùng lắm về sau ra biển sâu tụ họp với đồ đệ, từ từ tính tiếp.
Bàn bạc xong xuôi, Phượng Khê hí hửng đi tìm người.
Người đầu tiên nàng tìm là Mục Uyển Uyển.
Mục Uyển Uyển chưa cần nghe hết hai câu đã đồng ý ngay.
Chuyện của muội muội Vô Ưu thì chính là chuyện của nàng. Dù biết chắc lần này đi là thua, nàng vẫn phải góp mặt cho bằng được.
Tiếp theo, Phượng Khê tìm đến Tư Đồ Thú.
Tư Đồ Thú tuy thấy cuộc thi lần này chẳng khác gì bị lôi đi đồ sát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Dù sao nuốt vàng thú của người ta, giờ cũng nên thể hiện chút tình cảm với sư muội.
Từ chỗ Tư Đồ Thú đi ra, Phượng Khê lại tìm tới Đào Song Lâm.
Đào Song Lâm cũng đồng ý cái rụp.
Dù sao thì hắn cũng từng bị Phượng Khê đánh cho tơi tả, giờ bị Vô Vi thất tử hành thêm tí nữa cũng chả sao.
Tiếp đến là Dạ Tuân.
Dạ Tuân nhìn thấy Phượng Khê thì ngạc nhiên, nghe được ý đồ của nàng lại càng bất ngờ.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi vẫn đồng ý.
Tuy biết mình cách biệt thực lực với Vô Vi thất tử, nhưng cũng muốn xem thử “cao nhân” trông thế nào.
Chỉ khi nhìn thấy phong cảnh trên đỉnh cao, người ta mới có động lực leo tiếp.
Cuối cùng, Phượng Khê tìm đến Sài lão đầu.
Lúc đó lão đang ôm bình hồ lô, nằm phơi nắng trong sân, mắt lim dim như say rượu.
Thấy Phượng Khê tới gần, lão lười nhác nhấc mí mắt.
“Lão gia, thái thượng trưởng lão bảo ta tìm đệ tử thân truyền lập đội đấu với Vô Vi thất tử. Ngài xem có thể giúp ta lấp cho đủ quân số không?”
Sài lão đầu: “……”
Lấp quân số á?
Cái con bé này ăn nói khéo thật!
Lão lật trắng mắt: “Bảo ngươi đi tìm đệ tử thân truyền, ngươi mò tới tìm ta làm gì?”
Phượng Khê cười tươi rói:
“Bởi vì ngài là đệ tử thân truyền thâm niên mà~!”
Sài lão đầu: “…… Cút! Không rảnh! Tìm ai thì tìm!”
“Ba bình hồ lô rượu!”
“Không rảnh!”
“Năm bình, thêm mười cụm Vạn Niên Huyền Băng Tảo.”
Sài lão đầu bật dậy: “Thi đấu khi nào? Bây giờ luôn cũng được!”
Phượng Khê: “……”
Ngài còn tham tiền hơn cả ta!
Nàng cười như không cười:
“Lão gia, mười cụm Vạn Niên Huyền Băng Tảo kia không phải chỉ để thuê tổ đội đâu, trong vòng bảy ngày tới, người còn phải huấn luyện cho tụi con nữa.”
Sài lão đầu ánh mắt lóe sáng: “Huấn luyện? Uống rượu phải không?!”
Phượng Khê chậm rãi đáp: “Người thích vậy cũng được, con không phản đối.”
Hai ánh mắt chạm nhau, trong đôi mắt đối phương đều thấy lóe lóe cái đuôi cáo đang ve vẩy.
Cuối cùng, lão vẫn đồng ý, nhưng ra giá mười lăm cụm tảo.
Phượng Khê cũng gật đầu cái rụp.
Nhưng mà là… trả góp.
Trước đưa ba cụm đặt cọc, mỗi ngày huấn luyện một bụi, đợi thi xong rồi mới thanh toán hết phần còn lại.
Kiểu như treo củ cà rốt trước mũi con lừa, có động lực hẳn!
Sài lão đầu hậm hực mấy câu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Phượng Khê lập tức gọi Mục Uyển Uyển và những người còn lại tới Long Ngư Trì tập huấn.
Chu chấp sự và Tiền chấp sự đã sửa lại mấy chỗ bị rối heo đ.â.m thủng, còn mở rộng thêm sân luyện.
Vừa khéo làm nơi huấn luyện cho bọn họ.
Người đến đủ, Phượng Khê phát biểu ngay một bài diễn thuyết:
“Các huynh tỷ, ta biết trong lòng mọi người đều nghĩ trận này chúng ta cầm chắc phần thua, sở dĩ chịu tham gia, phần lớn là vì nể mặt ta và ca ca ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-483.html.]
Cảm ơn thì ta không nói nữa, về sau hành động chứng minh.
Nói đến thi đấu, xét về thực lực, đúng là ta với mấy huynh tỷ thua xa bọn họ.
Nhưng! Ta nói thật, chúng ta cũng có điểm mạnh riêng!
Thứ nhất, đám Vô Vi thất tử chỉ biết tu luyện trong Vô Vi Thánh Địa, tuy lớn tuổi hơn chúng ta nhưng kinh nghiệm xã hội thì ít, nếu không ngốc thì cũng không tinh!
Tư Đồ Thú và mọi người: “……”
Nghe không vừa tai thật, nhưng cũng đúng thật.
Ngoài tu luyện ra thì bọn người kia chắc chẳng biết gì về nhân tình thế thái.
Phượng Khê tiếp tục:
“Thứ hai, bọn họ nghĩ mình mạnh, thế nào cũng khinh địch. Chúng ta có thể nhân lúc đó mà móc lốp.”
Mọi người gật gù, đúng là kiêu binh dễ ch.ết.
Phượng Khê nói tiếp:
“Thứ ba, bọn họ thân phận cao quý, thể diện là trên hết!
Còn chúng ta thì sao?
Chúng ta vốn là kẻ yếu đánh lên, không cần giữ mặt mũi làm gì cho mệt!
Mặt dày tới đâu, dùng tới đó!
Từ giờ trở đi, bỏ thể diện qua một bên cho ta!
Ta không biết xấu hổ, ta tự hào!
Ta không biết xấu hổ, ta rạng ngời!
Ta không biết xấu hổ, ta vô địch!”
Tư Đồ Thú bọn họ: “……”
Mảng không biết xấu hổ này, bọn ta cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp ngươi!
Cứ tưởng Phượng Khê hết bài rồi, ai ngờ nàng lại bồi thêm một câu:
“Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, chúng ta có một huấn luyện viên siêu đỉnh, đó chính là… lão gia tử Sài lão đầu!”
Vừa nghe xong, cả đám ngẩn tò te.
Đặc biệt là Đào Song Lâm.
Người khác không biết, chứ hắn là sư điệt ruột của Sài lão đầu, quá hiểu lão!
Lão là một tên nghiện rượu!
Còn là một phế nhân!
Muội muội Vô Ưu bảo lão huấn luyện bọn họ?!
Điên rồi chắc?!
Nhưng sư phụ hắn từng dặn: bất kể việc gì cũng phải nghe sư muội. Đào Song Lâm đành phải nuốt mấy lời đang định bật ra vào bụng.
Phượng Khê cười hí hí quay sang:
“Sài lão gia tử, ngài nói vài câu cổ vũ đi!”
Sài lão đầu tu một ngụm rượu, mắt mơ màng liếc quanh một vòng.
Không hiểu sao, cả đám lập tức thẳng lưng nghiêm chỉnh như bị điện giật.
Sài lão đầu lè nhè:
“Nếu đã làm huấn luyện viên, thì phải nghe lời ta. Bây giờ tất cả chạy vòng quanh hồ cho ta! Ta chưa cho dừng, ai dừng là ch.ết với ta!”
Phượng Khê lập tức chạy trước.
Quân Văn theo sau.
editor: bemeobosua
Mấy người còn lại đành chạy theo.
Đào Song Lâm vừa chạy vừa thì thầm với Tư Đồ Thú:
“Lão tửu quỷ bắt tụi mình chạy bộ? Não lão bị rượu ngấm rồi chắc?
Với tu vi tụi mình, chạy 180 vòng cũng chả xi nhê!”
Tư Đồ Thú cũng thấy lão đang làm trò, gật gù đồng tình.
Nhưng đang nói dở thì hai người cảm thấy chân nặng như đeo chì, mỗi bước đều như đang dẫm lên sắt nung.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy bốn người trước vẫn chạy bình thường, không bị gì cả.
Hai người đành nghiến răng nghiến lợi mà cắn đắng nuốt cay, cố sống cố ch.ết bám theo.
Chưa đầy một khắc, mồ hôi cả hai đã đầm đìa như tắm, thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm như trâu kéo cày.
Tới vòng thứ hai, Mục Uyển Uyển phía trước bước chân cũng bắt đầu chậm dần.
Dạ Tuân y phục ướt đẫm như mới vừa vớt từ ao lên, nhưng vừa thấy Phượng Khê với Quân Văn vẫn nện bước vững vàng, hắn lập tức hít một hơi thật sâu, cắn răng tăng tốc.
Tới vòng thứ ba, Dạ Tuân rốt cuộc chậm lại.
Vòng thứ tư, ngay cả Quân Văn cũng bắt đầu rề rà.
Chỉ có mỗi Phượng Khê, vẫn như con nai nhỏ vui mừng nhảy nhót, nhẹ nhàng phiêu dật, chạy như bay giữa rừng xuân!
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ từ phía sau vang lên:
"Huyết Vô Ưu! Mau tháo đôi giày rách kia ra cho ta!!"
Ngươi... cái nha đầu ch.ết tiệt kia!
Hở ra một chút là ngươi lại lợi dụng kẽ hở!
Thất Thải Nhân Uân San Hô của lão phu! Vạn Niên Huyền Băng Tảo của lão phu! Đều bị ngươi dùng kiểu này đấy!!
Lão phu đau lòng muốn ch,ết!!!