Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 484

Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:44:58
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

484. Ngươi còn là người không đấy?!

Phượng Khê mặt mũi vô tội:

“Người đâu có nói là không được mang giày chống nước, chẳng lẽ con phải chân đất mà chạy sao?!”

Dù miệng nói vậy, nàng vẫn ngoan ngoãn đổi sang một đôi giày bình thường.

Hai người mệt như ch.ó là Đào Song Lâm và Tư Đồ Thú liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy thời khắc tìm lại cảm giác ưu việt đã đến rồi!

Cuối cùng cũng có cơ hội đè đầu tiểu sư muội một phen!

Hai người bộc phát tiềm lực, phóng người lao ra ngoài!

Chỉ tiếc... lý tưởng thì đẹp, thực tế thì ê ẩm xương cốt.

Chưa đến nửa khắc đã thở hổn hển, chân chạy không nổi nữa rồi.

Quay lại nhìn Phượng Khê, vẫn chiếm vị trí thứ nhất, bước chân nhẹ nhàng như tiên, miệng còn khe khẽ hát tiểu khúc.

Tư Đồ Thú thở không ra hơi mà nghiến răng nói: “Cái lão Sài kia là do nàng mời tới, biết đâu lại thiên vị nàng thì sao.”

Đào Song Lâm cũng gật đầu tán đồng.

Tiểu sư muội đúng là lợi hại thật, nhưng chỉ là thiên phú cao ở vài lĩnh vực kỹ năng, còn tu vi thì còn kém xa bọn họ.

Bọn họ mệt như ch.ó thế này, nàng sao lại chẳng hề gì?

Chắc chắn là lão Sài thiên vị, bất công rõ ràng!

Lão Sài nghe vậy tức muốn hộc m/áu.

Ông đúng là có thiên vị Phượng Khê, nhưng là thiên vị... nặng tay hơn.

Chèn ép toàn bộ uy áp lên người Phượng Khê!

Chỉ có điều, nha đầu ch/ết tiệt kia lại như không chịu ảnh hưởng gì.

Thật ra Phượng Khê vẫn có chút ảnh hưởng, thức hải đau như từng đợt sóng vỗ, nhưng nàng đã quen rồi, chẳng để tâm.

Hai canh giờ sau, Tư Đồ Thú, Đào Song Lâm và Mục Uyển Uyển đều nằm bẹp dí tại chỗ, hoàn toàn kiệt sức.

Giờ mà có người dí kiếm vào cổ, cũng chạy không nổi nữa.

Sài lão đầu ra lệnh: “Ngồi xuống nhập định, bắt đầu tu luyện!”

Tư Đồ Thú muốn càm ràm vài câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của lão Sài, vội vàng ngậm miệng.

Người ta đồn rằng lão Sài là lão phế vật, sao nhìn ghê rợn thế này?! Đúng là gặp q/uỷ!

Không ai dám phản bác, ba người đành ngồi xếp bằng tại chỗ tu luyện.

Dạ Tuân thật ra cũng sắp cạn sức, nhưng nhìn huynh muội Huyết gia còn đang kiên trì, hắn nghiến răng tiếp tục chịu đựng.

Hoàn toàn dựa vào ý chí mà chống đỡ.

Quân Văn khá hơn Dạ Tuân một chút, nhưng chạy cũng cực kỳ gian nan, cảm giác cổ họng khô như muốn nghẹn m/áu.

“Bà nó chứ... đừng có phun m/áu ngay giữa đường đấy nhé...”

Thoáng nhìn Dạ Tuân vẫn đang kiên trì sau lưng, Quân Văn lại nghiến răng, ép mình chạy tiếp:

“Không thể để tiểu sư muội mất mặt được! Phải giữ vững vị trí thứ hai!”

Mười lăm phút nữa trôi qua, Sài lão đầu cuối cùng cũng cho Quân Văn và Dạ Tuân dừng lại nhập định.

Hai người như được trời ban ân huệ, lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ.

Hiện tại, chỉ còn lại Phượng Khê là còn đang chạy.

Sài lão đầu bắt đầu “mở nhỏ vòi áp lực”, tập trung hết uy áp lên một mình nàng.

Đau đầu chỉ là chuyện nhỏ, chân mới là vấn đề lớn.

Mỗi bước chân như mang theo nghìn cân, mỗi lần nhấc lên đều cần dốc toàn lực.

Phượng Khê thậm chí nghi ngờ hai cái đùi đã tạo phản, không còn nghe lời nữa!

Dù vậy, nàng vẫn kiên trì.

Sài lão đầu nheo mắt, lẩm bẩm: “Nha đầu này... lại dai thật đấy!”

Cuối cùng, Phượng Khê cũng chịu hết nổi, ngồi bẹp trên mặt đất, bắt đầu nhập định tu luyện theo lời lão Sài.

Kinh ngạc thay, tốc độ hấp thu ma khí của nàng nhanh gấp mấy lần bình thường!

Có vẻ lão Sài thật sự có chút bản lĩnh!

Trong lúc đám đệ tử đang nhập định, Sài lão đầu thì thong thả uống rượu, gặm cá nướng, là cá Tử Kỳ Long Ngư quý hiếm!

Hai vị chấp sự đứng ngoài liếc nhìn nhau.

Chu chấp sự mở miệng trước:

“Dạo này cá Tử Kỳ đang vào mùa giao phối, thường xuyên xảy ra đánh nhau giữa cá đực. Có con bị cắn ch/ết, xác cũng bị ăn luôn...”

Tiền chấp sự gật đầu:

“Phải, chuyện sinh sản là đại sự, thi thoảng có tổn thất cũng là chuyện thường.”

Hai người tâm linh tương thông, ngầm hiểu nhau.

Bằng không thì biết làm gì? Báo cáo sao? Có Huyết Vô Ưu chống lưng cho Sài lão đầu, chẳng ai dám hó hé, chỉ sợ rước họa vào thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-484.html.]

Hai canh giờ sau, Sài lão đầu cho mọi người ngừng tu luyện, phát cho mỗi người một viên đan dược có mùi cực kỳ kinh khủng.

Phượng Khê không nói không rằng, nuốt luôn.

Quân Văn nhìn thấy vậy cũng nuốt theo.

Những người còn lại nhắm mắt nhắm mũi mà nuốt.

Chỉ chốc lát, ánh mắt mọi người bắt đầu mơ màng, rồi đồng loạt ngất xỉu.

editor: bemeobosua

Phượng Khê thấy người nào cũng ngất, còn mình vẫn tỉnh táo thì thấy có chút kỳ kỳ, liền giả vờ ngất theo, chỉ là... lông mi khẽ run nhẹ.

Sài lão đầu: “…”

Ông không nói lời nào, tiến lên đá Phượng Khê xuống hồ.

Phượng Khê ngoi đầu lên khỏi mặt nước, cười hì hì:

“Lão gia tử, chuyện này không thể trách con nha, là dược của người không đủ mạnh, hay là cho con thêm vài viên nữa đi?”

Sài lão đầu tức đến ném hồ lô rượu vào nàng, tiếc là Phượng Khê nhanh chân rụt cổ trốn xuống nước trước.

Sài lão đầu giận đến hừ hừ liên hồi, nha đầu ch/ết tiệt này đúng là không đánh không được!

Một lúc sau, Phượng Khê leo lên bờ, cười tít mắt dâng lên một bát cháo băng nấu từ Vạn Niên Huyền Băng Tảo.

Sài lão đầu trợn mắt lườm nàng một cái, nhưng vẫn nhận lấy, ăn.

Ngọt thanh mát lạnh, đúng là ngon! Nha đầu này biết cách hưởng thụ phết.

Phượng Khê nhìn Quân Văn và mấy người kia nét mặt liên tục thay đổi, phần lớn toàn vẻ kinh hãi, tuyệt vọng…

Nàng tò mò hỏi:

“Lão gia tử, bọn họ bị đưa vào ảo cảnh rồi phải không?”

Sài lão đầu im thin thít.

Phượng Khê biết ông đã ngầm thừa nhận, càng thêm tò mò.

“Nói mới nói chứ, vì sao con lại không bị dính chiêu nhỉ? Thật sự tiếc quá trời!”

Sài lão đầu: “……”

Đúng lúc đó, Phượng Khê cảm thấy thần thức hơi lay động.

Một cái đầu qu/ỷ quen thuộc lại xuất hiện trước mặt nàng.

Huyết Phệ Hoàn, áo đỏ rực, cười sằng sặc:

“Cháu gái ngoan! Làm tốt lắm!

Chính là phải khiến Lang Ẩn Uyên gà bay chó sủa, chính là phải tát bọn họ cái bẹp mặt!

Nào nào, lại đây cho gia gia khẽ cái đầu!”

Phượng Khê nhíu mày:

“Gia gia, sao người cười nhìn thấy đáng khinh thế? Có hơi giống lão Sài đó nha.”

Rầm! — nàng lại bị đá văng xuống hồ.

Sài lão đầu tức run rẩy.

Đáng khinh cái đầu ngươi!

Cả nhà ngươi mười tám đời tổ tông đáng khinh!

Nói ta lôi thôi thì được, chứ nói ta đáng khinh là vũ nhục nhân cách rồi đấy!!!

Phượng Khê thật sự oan uổng! Vừa rồi nàng đâu có mơ màng gì đâu, thật sự thấy Huyết Phệ Hoàn cười quá giống lão Sài mà!

Lỗi là tại ai? Tại lão Sài tạo ảo cảnh chưa tới nơi tới chốn chứ sao!

Còn trách nàng à?!

Nghĩ đến đây, Phượng Khê chợt giật mình.

Ảo cảnh... vốn là sở trường của Yếm tộc mà! Sao lão Sài lại dùng được?

Nhưng nghĩ kỹ lại thì Yếm tộc vốn là tách ra từ Ma tộc, Lang Ẩn Uyên lại nội tình sâu dày, có chút công pháp cũng không có gì lạ.

Phượng Khê lập tức dẻo miệng nói lời ngon ngọt, dâng thêm một hồ lô rượu, cuối cùng cũng dỗ được lão Sài nguôi giận.

Nàng tò mò hỏi:

“Lão gia tử, bọn họ rơi vào ảo cảnh gì vậy?”

Lão cười nhạt đáp:

“Không có gì ghê gớm đâu, chẳng qua là bị Vô Vi thất tử đuổi giế/t mãi không thôi. Ch/ết rồi lại sống dậy, rồi lại bị đuổi gi/ết tiếp, có phải nghe thôi đã thấy thú vị rồi không?”

Phượng Khê gật đầu lia lịa, hết sức tán thành:

“Đúng là thú vị thật! Tiếc là con không có cơ hội trải nghiệm thử, chắc là vui lắm!”

Quân Văn khó khăn lắm mới lết ra được khỏi ảo cảnh:

“ ……”

Ngươi còn là người không đấy?!

Loading...