486. Sài lão đầu ch.ết lặng
Sài lão đầu vội vàng lắc mình đến bên cạnh Phượng Khê, cúi đầu nhìn hoa văn trên mặt đất.
Vừa nhìn xong thì ông lão lập tức trợn tròn mắt!
Đây… đây là loại trận pháp mà ông chưa từng thấy qua bao giờ!
Nói chính xác thì, ông thậm chí chưa từng nghĩ đến việc mấy loại trận văn ấy lại có thể tổ hợp chung một chỗ!
Theo lý mà nói thì mấy cái trận văn đó vốn dĩ không thể liên kết với nhau cơ mà?
Nàng làm kiểu gì vậy?!
Nhìn kỹ lại, nàng… nàng thế mà lại dùng một loại trận văn chưa từng xuất hiện để tiến hành kết nối!
Nói cách khác, nha đầu ch/ết tiệt kia vừa mới phát minh ra một loại trận văn mới toanh!!
Không trách được Ma Thần lại xuống tay chúc phúc cho nàng!
Phải biết rằng, mấy trăm sáu mươi loại trận văn của Ma tộc đã được dùng suốt mấy chục vạn năm, thế mà nay mới có người đầu tiên sáng tạo ra một loại trận văn mới!
Mấu chốt là cái loại trận văn nàng sáng tạo ra lại chính là trận văn liên kết cực kỳ hiếm thấy, có thể kết nối những trận văn vốn không thể dung hòa, khiến nhiều khả năng tổ hợp trận pháp mới trở nên khả thi.
Nàng làm kiểu gì vậy?!
Chẳng lẽ từ bé ở nhà đã nghiên cứu sâu về trận pháp? Hay là có được cao nhân chỉ điểm?
Ngay sau đó, ông liền thấy được quyển sách trong tay Phượng Khê:
《Nhập môn trận pháp》.
Sài lão đầu: “……”
…Đừng nói với ông rằng cái nha đầu ch/ết tiệt này trước giờ chưa từng học trận pháp nha?!!
Ông không tin!
Đánh ch/ết ông cũng không tin!!
Đến bản thân ông cũng chưa phát minh nổi trận văn mới, thế mà một nha đầu mới học nhập môn lại làm được?!
Thế thì để ông sống sao nổi?!
Mang theo tâm tình ngổn ngang trăm mối, Sài lão đầu đành đứng ra hộ pháp cho nàng.
Do quá chấn động, ông quên béng cả chuyện uống rượu, đứng ngây ra đó như người mất hồn.
Lúc này, ánh sáng trên người Phượng Khê dần dần tiêu tan, tu vi vẫn dừng ở Ngưng Nguyên tầng chín, chưa đột phá kết đan.
Nhưng chuyện này cũng hợp lý, kết đan vốn là một bước khó, không phải cứ muốn là vượt được.
editor: bemeobosua
Một lát sau, Phượng Khê điều tức xong, mở mắt ra.
Đôi mắt nàng như ngưng tụ ánh sáng muôn màu, nhưng nhìn kỹ lại như thể… chẳng thấy gì.
Sài lão đầu thầm nghĩ chắc mình hoa mắt.
Giờ ông chỉ quan tâm nhất một chuyện:
“Trận văn vừa rồi là sao? Là ngươi phát minh ra, hay là gia gia ngươi chỉ cho ngươi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-486.html.]
Kỳ thực, trong lòng ông đã có đáp án.
Dù sao nếu là Huyết Phệ Hoàn phát minh, Ma Thần tuyệt đối sẽ không chúc phúc cho Phượng Khê.
Chỉ là… ông vẫn muốn tự lừa mình thêm một chút.
Phượng Khê yếu ớt đáp:
“Chỉ là con tiện tay họa ra thôi! Trận văn với ma phù có gì khác nhau đâu? Ma phù còn sáng tạo được, trận văn sao lại không thể?
Chỉnh sửa tí xíu là xong, có gì phức tạp đâu?
Chuyện này không quan trọng đâu lão gia tử, người nói xem, con tu luyện tới mức này rồi mà sao mãi vẫn chưa kết đan được hả?”
Sài lão đầu hoàn toàn không để tâm nàng hỏi gì.
Trong đầu ông vẫn văng vẳng câu nói kia của Phượng Khê.
Đúng vậy… Ma phù có thể sáng tạo… thì tại sao lại cứ phải ôm khư khư 360 loại trận văn cũ rích đó chứ?!
Chẳng phải là do bọn họ bị lối mòn tư duy trói buộc ư!
Một lúc sau, ông hít sâu mấy hơi rồi nghiêm giọng hỏi:
“Ngươi thật sự… trước đây chưa từng học trận pháp?”
“Không có! Con thấy phiền nên không học!
Nhưng mà bây giờ con phát hiện cái này chơi cũng vui ghê, tiện tay tiện chân một cái là tổ hợp ra đủ thứ trận pháp có ý tứ lắm đó.
À đúng rồi, con mới nghĩ ra thêm một loại nè, người xem thử nha?”
Vừa nói, Phượng Khê vừa cúi xuống vẽ lên mặt đất.
Lại là một loại trận pháp mới!
Sài lão đầu vừa định mở miệng thì…
Phượng Khê đột nhiên vỗ trán cái “bốp”:
“Đúng rồi đúng rồi, còn có thể vẽ thế này thế này nữa!”
Nói xong, lại họa thêm một cái trận pháp mới tinh.
Sài lão đầu cắn răng đè nén khiếp sợ trong lòng:
“Ngươi…”
“Lão gia tử! Con lại nghĩ ra thêm một loại nữa rồi!!”
……
Sài lão đầu: ch/ết lặng.
Thôi kệ!!
Ngươi thích vẽ thì cứ vẽ!
Dù sao cũng là trận pháp mới, đâu phải trận văn mới, ta không giật mình nữa đâu!
Ta không hề ghen tị với thiên phú của nha đầu ch/ết tiệt kia!
Ta rất bình tĩnh!