Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 487

Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:45:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

487. Đôi mắt Phượng Khê sáng long lanh

Sài lão đầu nhìn dáng vẻ khoe khoang của Phượng Khê mà trong lòng chua loét.

Thật ra… hoàn toàn là tại ông bị ảo giác, tự mình đa tình rồi phát bệnh đau mắt thôi.

Phượng Khê lúc này đã chìm đắm trong niềm vui nghiên cứu trận pháp mới, căn bản không nhớ đến chuyện khoe khoang khoác lác gì cả.

Nàng chỉ đơn thuần muốn chia sẻ niềm vui khi lĩnh hội được kỹ năng mới với Sài lão đầu thôi mà!

Tiếc rằng, Sài lão đầu lúc này đã ngâm mình trong một thùng dấm to tổ chảng.

Chua đến mức sắp sôi bọt rồi!

Ông ráng nhịn, nhưng nhịn mãi cũng không nổi nữa, bèn bật ra một câu:

“Ngươi có phát minh ra cả trăm loại trận pháp mới đi nữa thì cũng chỉ là nói suông! Phải khắc trận pháp vào trận bàn thành công mới tính!”

Phượng Khê lập tức hai mắt sáng rực:

“Phải đó! Lão gia tử nói chí phải!

Chỉ nói lý thuyết suông không ăn thua, con phải luyện thực tế mới được!

Vậy con gọi người đi mua lưới diệp về!”

Nàng vừa định gọi Chu chấp sự, thì Sài lão đầu lạnh giọng hừ một tiếng:

“Không cần phiền thế, ta có sẵn đây, cho ngươi luôn!”

Ông gấp muốn ch/ết, chỉ chờ trông thấy cảnh nha đầu ch/ết tiệt kia bị thất bại đả kích một trận nên thân!

Dù ngươi có thiên phú thì cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể khắc ra được một cái trận bàn ra hồn.

Chỉ riêng trận bàn ba lá đơn giản nhất cũng phải luyện vài tháng mới thành.

Vừa nghĩ thế, ông vừa lôi ra mấy chục mảnh trận diệp trắng trơn đưa cho Phượng Khê. Đang định hỏi nàng có cần trận pháp trùy không thì đã thấy Phượng Khê rút ngay từ nhẫn trữ vật ra một cây trận pháp trùy sáng loáng.

Cây này thật ra cũng là do bút Sơn Hà Càn Khôn biến hóa thành.

Chỉ cần nàng khẽ động tâm niệm, cây bút này có thể tùy ý biến đổi thành bút vẽ phù triện, bút điêu khắc hoặc trận pháp trùy.

Phượng Khê thấy ông nhìn chằm chằm trận pháp trùy thì giải thích:

“Trước đây ta ngẫu nhiên nhặt được, cứ tưởng không có lúc dùng, ai ngờ nay xoay người một cái liền thành trận pháp sư rồi!”

Sài lão đầu bĩu môi. Bát tự còn chưa viết xong đã tự phong là trận pháp sư?!

Da mặt nha đầu này đúng là dày thật!

Phượng Khê hồi tưởng lại lúc Sài lão đầu điêu khắc trận diệp dưới đáy biển, rồi cầm lấy một mảnh trận diệp định khắc thử.

Tiếc là lần đầu tiên, lực tay không khống chế tốt, trận diệp vỡ đôi ngay tại chỗ.

Sài lão đầu suýt bật cười thành tiếng.

Tuy vậy, ông vẫn giả bộ nghiêm túc mà an ủi:

“Tiểu nha đầu, không cần nản chí, chuyện thường thôi.

Trận pháp sư không phải dễ làm, phải luyện hàng ngàn hàng vạn lần mới được.

Mới có một mảnh mà đã phế, còn sớm lắm!”

Phượng Khê biết ông đang cười thầm mình, nhưng cũng không để tâm, mà bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân thất bại.

Nàng cầm cuốn “Nhập môn trận pháp” lật lại một lượt, nhớ lại từng chi tiết lúc Sài lão đầu khắc trận, rồi dùng trận pháp trùy vẽ thử vài nét trong không trung.

Sài lão đầu thấy thế thì bĩu môi:

Tưởng đâu sợ thất bại nên không dám khắc lên trận diệp thật?

Cho nên mới nói, người không thể tự mãn quá mức!

Thiên phú tốt đến mấy cũng phải cần cù, từng bước một mà đi!

Nếu mà chỉ cần lật sách mấy lần là khắc ra được trận bàn, vậy thiên hạ ai chẳng là trận pháp sư?

Đang nghĩ thế, thì thấy Phượng Khê hít sâu một hơi, bắt đầu khắc trận văn lên mảnh trận diệp trống.

Mười lăm phút sau, mảnh trận diệp đầu tiên hoàn tất.

Không vỡ, cũng không rạn.

Sài lão đầu: “……”

Mới một mảnh thôi mà!

Ngươi giỏi thì khắc tiếp cái nữa coi!

Không tới mười lăm phút, mảnh trận diệp thứ hai cũng đã hoàn thành.

Sài lão đầu hừ lạnh: Mới hai cái thôi! Cái thứ ba mới là điểm mấu chốt!

Nửa khắc sau, mảnh thứ ba cũng xong.

Sài lão đầu nghiến răng: Dù ngươi có khắc được ba mảnh thì sao chứ? Bước quan trọng nhất là dùng trận văn liên kết ba mảnh lại thành một thể!

Không luyện hàng trăm hàng ngàn lần thì đừng hòng thành công!

Phượng Khê không vội khắc vội, mà từ trong nhẫn lấy ra một quyển sách:

“Giải nghĩa chi tiết trận văn liên kết”.

Sài lão đầu: “……”

Ngươi thật sự là học đâu dùng đó hả?!

Phượng Khê lật một lượt, sau đó cầm trận pháp trùy vẽ thử trong không khí vài cái, rồi bắt đầu khắc trận văn liên kết lên ba mảnh trận diệp ghép lại.

Đột nhiên, ba mảnh trận diệp cùng lúc phát sáng.

Trận thành!

Sài lão đầu ngẩng đầu nhìn trời.

Ông bắt đầu hiểu tại sao Huyết Phệ Hoàn lại nhận nha đầu chế/t tiệt này làm cháu gái rồi.

Không nói mấy mặt khác, riêng về mặt trận pháp, nha đầu này đúng là một khối ngọc thô đáng giá!

Trong lúc ông còn đang hoảng hốt, Phượng Khê đã khắc xong trận bàn bốn lá.

Khi ông kịp hoàn hồn, thì nàng đã làm xong trận bàn sáu lá.

Sài lão đầu không còn gì để nói.

editor: bemeobosua

Ông không muốn tiếp tục chịu đựng kiểu tra tấn này nữa, bèn đá Quân Văn, người đã tỉnh lại nhưng vẫn giả bộ bất tỉnh, xuống hồ.

Quân Văn: “……”

Sao mỗi lần bị vạ lây đều là ta vậy trời?!

Lúc này, Dạ Tuân cũng từ từ tỉnh lại, chỉ là sắc mặt trắng bệch như xác không hồn.

Thêm một lúc nữa, Mục Uyển Uyển và hai người còn lại cũng lần lượt tỉnh.

Ai nấy mặt mày đều trắng bệch như gặp ma, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Thức hải thì đau như bị rút từng đợt.

Hồi tưởng lại cảnh trong ảo trận vừa rồi, cả người run rẩy không ngừng.

Sợ thì có, nhưng nhiều hơn là không cam lòng!

Sài lão đầu không nói không rằng, mỗi người thưởng cho một cước, đá thẳng xuống hồ.

Không thể phủ nhận, ngâm mình dưới hồ nước lạnh xong, cả người đúng là dễ chịu hơn hẳn, lỗ chân lông cũng giãn ra.

Nửa canh giờ sau, Sài lão đầu ra lệnh cho đám Tư Đồ Thú lên bờ.

Mấy người vừa đói vừa mệt, nằm bẹp dưới đất như cá khô.

Cứ tưởng sẽ được về nghỉ ngơi, ai ngờ Sài lão đầu lại hô:

“Tiếp tục chạy bộ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-487.html.]

Cả đám tức mà không dám nói, đành gắng gượng bò dậy chạy tiếp.

Phượng Khê vừa định nhập bọn thì Sài lão đầu ngăn lại:

“Ngươi không cần tập cái này, theo ta đi một chuyến!”

Phượng Khê tuy không rõ lý do, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Hai người vừa đi khuất, Tư Đồ Thú và Đào Song Lâm lập tức chạy chậm lại.

Cuối cùng cũng có thể thở rồi!

Không phải họ lười, mà là cường độ huấn luyện của Sài lão đầu thật sự quá biến thái!

Kết quả vừa chậm chân, cả hai liền cảm thấy thức hải bị chọc đau, vội vàng tăng tốc chạy tiếp.

Tư Đồ Thú vừa chạy vừa thầm nói với Đào Song Lâm:

“Không phải nói sư thúc của ngươi là thùng cơm sao? Sao ta thấy không giống vậy chút nào?”

Đào Song Lâm cạn lời.

Giờ này còn dùng từ “giống như” được à?

Thế mà ngươi còn dám tự nhận là chế phù sư!

Cái đầu ngươi chắc vừa ngâm trong hồ nên trôi mất rồi?!

Nhưng nghĩ lại, hắn cũng chưa từng ngờ rằng vị sư thúc của mình lại giấu nghề sâu như vậy!

Chẳng lẽ tiểu sư muội nhất quyết kéo hắn tổ đội là đã biết từ trước?

Làm sao nàng biết được chứ?

Lúc này, Phượng Khê đã theo Sài lão đầu tới một nơi yên tĩnh.

Sài lão đầu lấy ra một cái trận bàn, kích hoạt xong, Phượng Khê chỉ thấy ánh sáng trắng loé lên trước mắt.

Khi tầm mắt trở lại, đã thấy mình đứng trong lòng một con sông ngầm.

Hai mắt nàng sáng rỡ.

Truyền Tống Trận bàn?

Còn là loại xách tay?!

Sài lão đầu, ngươi đúng là trâu bò mà!

Nếu học được món này, sau này đúng là tuyệt kỹ chạy trốn!

Nàng liền định không cần trốn chạy, đợi trở về Huyền Thiên Tông, cho mỗi vị sư huynh trong viện một cái hẹn, để lúc nào thích cũng có thể hiện thân đến đó tìm họ tỷ thí!

Chỉ không biết trong khoảng thời gian nàng vắng mặt, các đại sư huynh kia có chịu chăm chỉ tu luyện hay không?

Phượng Khê thầm nghĩ trong lòng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy không xa đó là vòi quái vật.

Vòi quái vật với mười ba con mắt trợn tròn hết cả lên!

Lão bất tử kia sao lại đem đến cho nó một tiểu tổn hại tặc như nàng?

Chẳng phải là muốn trực tiếp đối chất sao?!

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Phượng Khê là: “Con mực đại ca này, có ý bán đứng ta à?!”

Thật không ra gì!

Lúc này, Sài lão đầu nhìn nàng nói:

“Ngươi tuy nắm nhiều kỹ năng, nhưng tu vi quá kém, thực chiến lại càng yếu.

Để ta dùng cái phế vật này mà luyện cho ngươi!

Ngươi thử xem, khi nào bắt được một cái vòi của nó thì hẵng trở lên đi!”

Phượng Khê câm nín…

Con mực to ấy tuy chẳng để ý gì, nhưng tu vi của nó so với nàng mạnh không phải chỉ một chút, nàng làm sao là đối thủ của nó được?!

Trừ phi nàng triệu hồi đội quân Hải Xà, không thì dù có mệt ch/ết cũng không thắng nổi.

Sài lão đầu mặc kệ, ngồi sang một bên, cầm hồ lô rượu từ từ nhấm nháp.

Phượng Khê và vòi quái vật còn lại thì cứ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Nói thật, Phượng Khê cũng có chút trừng mắt lại, rốt cuộc vòi quái vật này mắt nhiều quá mà!

Nàng chớp chớp mắt: “Ta cho ngươi một bụi Vạn Niên Huyền Băng Tảo, ngươi cho ta một cái vòi được không?”

Sài lão đầu cười khẩy:

“Ngươi định đầu cơ trục lợi cũng phải biết phân tình hình chứ.

Kẻ phế vật tuy có mười hai cái vòi, nhưng đều là bảo bối thật, làm sao vì một bụi Vạn Niên Huyền Băng Tảo mà cho ngươi một cái vòi chứ?!”

Ngay sau đó, hắn nghe vòi quái vật ồm ồm nói:

“Được! Thành giao!”

Vòi quái vật phấn khích quá rồi!

Nó nãy giờ nghĩ kỹ, chặt bỏ cái vòi kia đúng là có lợi cho nó!

Đã lâu lắm rồi không được thưởng thức mùi vị Vạn Niên Huyền Băng Tảo!

Cuối cùng cũng đỡ thèm!

Nó với Phượng Khê liền tiến hành trao đổi, đôi bên đều cực kỳ hài lòng.

Chỉ có Sài lão đầu ngồi bên kia cực kỳ nén giận.

Phượng Khê còn tỏ vẻ khoe khoang:

“Lão gia tử, tốc độ này của con vẫn ổn chứ?

Bất chiến mà khuất người, cái loại binh khí như con chính là thế!

Thực lực tất nhiên quan trọng, nhưng không thắng thì sao tiếp được trận tỷ thí, trí tuệ cũng rất cần.

Con không phải nói bậy đâu, đừng nhìn gia gia con kinh tài tuyệt diễm, nhiều lắm chỉ là anh dũng tướng quân trên chiến trường, con thì khác, con là mưu sĩ tốt của đương thống soái đó nha…”

Nàng đang ba hoa khoác lác thì một đạo chưởng phong của Sài lão đầu quét ngang qua, sóng biển đã vọt tới mấy chục trượng ngoài kia.

Không ít hải tảo cũng bị sóng cuốn theo, quấn lấy Phượng Khê thành một cái bánh chưng xanh to đùng!

Phượng Khê vật vã lắm mới làm sạch hải tảo trên người, mặt mày bất lực nói:

“Lão gia tử, người nói chuyện sao lúc nào cũng đổi sắc mặt nhanh thế!

Cũng may con da mặt dày, đổi cho người da mặt mỏng thì sớm muộn cũng phải xa lánh người!”

Sài lão đầu thở dài: … Ngươi thật ra hiểu chính mình quá rồi!

Lão nhân có chút bực bội.

Hắn vốn định để vòi quái vật dằn mặt Phượng Khê, nhưng kết quả lại để nàng dễ dàng lấy được một cái vòi.

Hắn không thể làm gì nàng, đành giận cá c.h.é.m thớt quát mắng vòi quái vật:

“Vòi ngươi ngắn thế kia, đi đường không thăng bằng, ché/m đi, ch/ém thêm một cái!”

Vòi quái vật: “…”

Ngươi đang nói tiếng người đó à?!

Nhưng giận quá không dám cãi, đành ủy khuất cho hắn ché/m một cái vòi.

Phượng Khê thấy nó đau đến hốt hoảng, còn hơi thấy có lỗi với nó.

Vậy nên trước khi đi, nàng còn nói với vòi quái vật:

“Hôm nào ta mang chút bổ phẩm đến thăm ngươi!”

Vòi quái vật với mười hai cái vòi dài ngắn khác nhau liên tục lay động: “Ngươi đừng đến!

Gặp một lần, ta mất một cái vòi!

Hai đứa chúng ta tốt nhất đời này đừng gặp lại!”

Loading...