Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 488
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:45:07
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
488. Lên nói rõ lý lẽ đi?!
Sài lão đầu cùng Phượng Khê trở lại bên hồ, lúc này Tư Đồ Thú và đám người vẫn đang chạy.
Sống không bằng ch/ết.
Chỉ là đối mặt ảo cảnh phía trước bị rượt gi/ết, hình như còn có thể chịu đựng được.
Phượng Khê cảm thấy nếu Sài lão đầu nói nàng chạy là vô dụng, vậy thì tiếp tục nghiên cứu trận pháp đi!
Lợi dụng lúc tranh tài phía trước để nghiên cứu vài loại trận pháp mới nhắm vào Vô Vi thất tử, đánh cho bọn họ một cú không kịp trở tay!
Sài lão đầu nghe được ý tưởng của nàng, chỉ khịt mũi coi thường.
“Ngươi trước đó nghiên cứu ra mấy cái đó cũng chỉ là trận pháp cấp Huyền mà thôi, muốn đối phó Hóa Thần trung kỳ Vô Vi thất tử? Tưởng dễ ăn lắm à?!”
Tuy nhiên, sau vài lần bị đập cho tơi tả, hắn vẫn chưa nói gì, chỉ yên lặng trợn trắng mắt.
Phượng Khê không rõ hắn nghĩ gì, nhưng dù biết cũng không thèm để ý.
Nàng nghĩ, nếu để ý những chuyện đó, chắc mộ nàng cũng xanh cỏ rồi rồi.
Hai canh giờ sau, ba người Tư Đồ Thú lại mệt đến nằm bẹp.
Còn lại Quân Văn và Dạ Tuân chỉ vì lòng hiếu thắng, đành cắn răng kiên trì.
Nếu không phải Sài lão đầu ra lệnh dừng lại, phỏng chừng hai người ấy đã bò đi phía trước rồi.
Sài lão đầu vẫn như trước bắt bọn họ tọa thiền tu luyện tại chỗ.
Lần này hấp thu ma khí nhanh hơn cả lần trước.
Tư Đồ Thú mỉa mai nói với Đào Song Lâm: “Cách này đúng là không tồi, chỉ có điều hơi phí mạng.”
Đào Song Lâm đáp: “…… Ngươi nói rất đúng.”
Mỗi lần chạy xong đều mất gần nửa mạng.
Lần này tu luyện xong, Sài lão đầu ưu ái cho bọn họ hai canh giờ nghỉ ngơi.
Mọi người cũng không tìm chỗ nghỉ, cứ nằm bệt trên mặt đất ngủ luôn.
Phượng Khê đầu óc ong ong cũng đi theo nghỉ ngơi hai canh giờ.
Hai canh giờ trôi qua, Đào Song Lâm bọn họ lại bị Sài lão đầu bắt chạy bộ, chạy xong lại tu luyện, rồi lại rơi vào ảo cảnh, tiếp tục bị đá vào hồ…
Chỉ có Phượng Khê là ngoại lệ.
Nàng vẫn bên cạnh nghiên cứu trận pháp.
Điều này không ai phản đối.
Quân Văn coi đó là thói quen, dù sao tiểu sư muội làm gì cũng có lý lẽ.
Dạ Tuân thì thờ ơ, chỉ nghĩ làm sao để vượt qua Quân Văn.
Mục Uyển Uyển thì không bận tâm, làm gì cũng được.
Đến cả Tư Đồ Thú và Đào Song Lâm, những người sư huynh không được ưu ái, dù có dị nghị cũng chỉ biết nghẹn trong lòng.
Bằng không để lão sư phụ mà biết được, bọn họ cũng không có quả ngon mà ăn đâu.
Nhớ trước đây họ vẫn là cây độc đinh, được sư phụ hết mực chiều chuộng, giờ thì lại thành “không ai thèm thương”.
Lên nói rõ lý lẽ đi chứ?!
Sài lão đầu nhìn Phượng Khê nghiên cứu lâu thế mà chẳng có kết quả gì, trong lòng cũng cân đo đong đếm.
Thiên tài cũng là người, cũng có lúc không may.
Đang suy nghĩ, hắn thấy Phượng Khê thu trận diệp và trận pháp trùy lại, thay vào đó lấy ra một đống lá bùa, chuẩn bị vẽ bùa.
Sài lão đầu vui vẻ khi thấy người gặp nạn: “Nhụt chí rồi sao? Người trẻ tuổi là vậy, không có tính bền bỉ, kiên trì đến cùng mới thấy được ánh bình minh!”
Phượng Khê ngạc nhiên nhìn hắn: “Con không nhụt chí, chỉ là hơi mệt, nên vẽ một đống ma phù nghỉ ngơi chút.”
Sài lão đầu: “……”
Ngươi có biết mình đang nói gì không?
Ta đâu có bảo ngươi vẽ bùa để nghỉ ngơi, sao lại gọi là “vẽ một đống” thế?
Một đống? Ngươi tưởng qu/ỷ vẽ bùa giúp mình à?
Thật là không sợ gió lớn làm lật đầu lưỡi!
Hắn chửi thầm, quay đi quay lại, Phượng Khê đã vẽ xong một tấm ma phù.
Lại còn là ma phù cấp Địa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-488.html.]
Vẫn là thượng phẩm.
Sài lão đầu suýt nữa tưởng mình hoa mắt.
Nhanh thế sao?!
Hắn trợn tròn mắt nhìn, rồi trơ mắt nhìn Phượng Khê nhẹ nhàng, tùy tiện vẽ tiếp một tấm ma phù cấp Địa nữa…
Nhanh thật, trong tay Phượng Khê liền thả ra một chồng ma phù cấp Địa.
Phượng Khê ngáp một cái, bắt đầu vẽ ma phù con rối heo cấp Thiên.
Con rối heo tuy chưa thành công lắm, nhưng thời điểm mấu chốt dùng đám heo này vẫn không tệ.
Nàng thấy tốc độ hơi chậm, lấy trong nhẫn trữ vật một cây bút ma phù nữa, bắt đầu dùng hai tay đồng thời vẽ.
Sài lão đầu suýt rớt cằm!
Hắn biết Phượng Khê đã bái Nghê trưởng lão làm sư phụ, chỉ nghĩ nàng có thiên phú chế phù thôi.
Chắc chắn không nghĩ nàng có thiên phú chế phù còn hơn cả trận pháp.
Ánh mắt nhìn cháu gái của Huyết Phệ Hoàn … có vẻ không tệ.
Hai canh giờ sau, Phượng Khê vẽ ra một bao tải ma phù rồi tiếp tục nghiên cứu trận pháp.
Mặt bị đánh sưng, Sài lão đầu vẫn cho rằng nàng không có khả năng nghiên cứu ra trận pháp cao cấp mới.
Lần này hắn quả thực đánh cược đúng.
Mắt thấy đã đến gần 10 ngày, Phượng Khê vẫn không có bước tiến lớn nào trong nghiên cứu trận pháp.
Trong thời gian đó, Phượng Khê còn vẽ thêm mấy bao tải ma phù, hào phóng tặng Sài lão đầu một bao tải.
Sài lão đầu: “……”
Đời này chưa từng thu nhiều ma phù đến vậy!
Không chỉ hắn, Phượng Khê còn tặng Quân Văn và mọi người mỗi người một bao tải ma phù.
Quân Văn đã quen rồi.
editor: bemeobosua
Nhưng Dạ Tuân bọn họ thì lần đầu tiên được nhận!
Cả đám trợn tròn mắt há hốc mồm, nghẹn lời nhìn chăm chăm.
Tư Đồ Thú và Mục Uyển Uyển nhìn nhau không vừa mắt, lòng đầy thù địch, cùng cảm giác tương liên.
Họ đều là thiên tài chế phù của Lang Ẩn Uyên mà!
Kết quả lại bị tặng cả bao tải ma phù.
Bọn họ sao chịu nổi?!
Mấu chốt là trong bao tải toàn ma phù cấp Thiên, dù hiệu quả có chút giảm bớt, nhưng họ không thể vẽ được đâu.
Nhanh chóng đến trước ngày tranh tài.
Phượng Khê cuối cùng cũng nắm được vài bàn trận, chạy đến khoe với Sài lão đầu.
Sài lão đầu hơi sửng sốt.
“Trận bàn cấp Địa? Ngươi lại có thể điêu khắc trận bàn cấp Địa?”
Phượng Khê chớp mắt: “Trận bàn cấp Địa khó lắm sao? Nếu không phải thời gian không đủ, con thật sự muốn thử vẽ trận bàn cấp Thiên.”
Sài lão đầu: “……”
Hắn không quen nhìn Phượng Khê khoe khoang, lạnh lùng nói:
“Ngươi tưởng ta khen ngươi giỏi sao?
Ta đang nói ngươi ngu!
Vô Vi thất tử Thanh Diện là trận pháp sư, hắn thậm chí có thể điêu khắc trận bàn cấp Thiên, ngươi đồ bỏ đi vô dụng.”
Phượng Khê chớp mắt: “Người xem kỹ lại đi.”
Sài lão đầu cười lạnh: “Xem kỹ thì còn nhìn ra hoa sao?!”
Dù nói vậy, hắn vẫn nhìn kỹ, sau đó trợn tròn mắt.
“Ngươi đừng nói, thật sự là đừng nói…
Xem kỹ, đúng là có hoa văn thật.”
“Cái nha đầu ch/ết tiệt đó đúng là một bụng mưu mô gian xảo!”