Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 490
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:45:12
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
490. Thôi, các ngươi gọi luôn là Thải Hồng Diện cho tiện!
Lúc Phượng Khê và đám người nàng vừa đến gần hồ sen, đám Vô Vi thất tử mới thong thả từ trong đình hóng gió cưỡi kiếm bay ra.
Họ cung kính chắp tay với bảy vị phong chủ, trong đó Xích Diện nói:
"Sư gia cùng các vị trưởng lão đã chờ từ lâu, mời các vị phong chủ vào trong."
Nói thật thì câu này vốn chẳng có gì sai.
Có điều... từ lúc bị Phượng Khê đ.â.m chọt, bảy phong chủ trong lòng đều mang tâm bệnh. Nghe mấy lời khách sáo này, chẳng hiểu sao ai cũng nghe ra cái kiểu “lấy trưởng lão ra dọa người”, thế là chẳng ai thèm bắt chuyện lại.
Xích Diện đứng đó, gương mặt nhất thời cứng đơ như bị phơi nắng giữa trưa.
Cứng đơ thì chớ, trong lòng còn bực không để đâu cho hết.
Bọn họ tuy chưa có chức vị gì, nhưng ai nấy đều cảm thấy mình chẳng kém cạnh mấy vị phong chủ là bao. Lỡ sau này được phong làm thái thượng trưởng lão, chẳng phải là người đứng đầu cả Lang Ẩn Uyên sao?
Thế mấy phong chủ này lấy tư cách gì mà bày mặt lạnh?
Đám người Vô Vi thất tử khác cũng chung một ý nghĩ. Họ chẳng giỏi giấu mặt như phong chủ, thế nên sắc mặt cứ gọi là viết hết ra mặt.
Cảnh này lại càng chứng minh mấy lời Phượng Khê nói lúc trước là đúng chóc!
Ngay cả Đỗ phong chủ, người vốn thầm mong Vô Vi thất tử giành phần thắng, lúc này cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đúng lúc ấy, trong đám Vô Vi thất tử, Tử Diện liếc thấy Phượng Khê giơ cái lá cờ to tổ bố, liền cười nhạo:
“Lang Ẩn thất phế? Các ngươi cũng biết thân biết phận đấy chứ! Nếu không phải sư phụ có lệnh, bọn ta lười chẳng buồn nhìn mấy ngươi một cái, còn nói gì đến tỷ thí!”
Phượng Khê cong môi cười, thản nhiên đáp:
“Chúng ta biết thân biết phận là đúng rồi, nhưng mấy ngươi chẳng phải cũng vậy sao?
Gì mà Vô Vi thất tử? Chẳng qua cũng chỉ là mấy kẻ vô vi thường thường bậc trung mà thôi!
Mà này, Xích Diện, Hồng Diện, tên gì mà loạn xà ngầu, chi bằng gom lại gọi là Thải Hồng Diện cho tiện đi!”
Tử Diện nghe xong tức đến nổ phổi, đang chuẩn bị mở miệng mắng thì Đoạn phong chủ của Thiên Xu phong thản nhiên lên tiếng:
“Chúng ta nên nhanh chóng lên đảo giữa hồ, tránh để thái thượng trưởng lão chờ lâu.”
Dứt lời liền tiện tay xách cổ áo Phượng Khê bay lên đảo.
Phượng Khê "meo~" một tiếng mềm mại: “Đa tạ phong chủ~”
Đoạn phong chủ khẽ cười, không nói gì thêm.
Thấy vậy, các phong chủ khác cũng không hẹn mà cùng học theo: người thì xách Sài lão đầu, người thì xách Tư Đồ Thú, mỗi người một "phế", lần lượt bay lên đảo giữa hồ.
Vạn phong chủ của Thiên Quyền phong đành miễn cưỡng xách theo Sài lão đầu, phần vì ngại, phần vì chẳng ai tình nguyện xách cái bình rượu sống này cả.
Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu xộc vào mũi, xách hắn chẳng khác nào xách một vò rượu.
Vạn phong chủ trừng mắt cảnh cáo:
“Tỷ thí thì tỷ thí cho tử tế, đừng có rước hoạ đấy, nghe chưa?”
Sài lão đầu cười khà khà, vỗ ngực:
“Ta là cái thứ kèm theo thôi, có thể gây được chuyện gì chứ?”
Vạn phong chủ nghe cũng có lý. Dù sao tu vi bên Vô Vi thất tử cũng cao, có cho Sài lão đầu nổi điên, chắc cũng chẳng khuấy được bao nhiêu sóng gió.
Khi tất cả đã đến đảo giữa hồ, ai nấy đều cung kính hành lễ với bảy vị thái thượng trưởng lão.
Chỉ có hai kẻ tăng ca làm biếng.
Một là Phượng Khê, lễ thì lễ đấy, nhưng mắt thì lén đánh giá một vòng: Trời ơi lão! Lông mày trắng như cước, dài khỏi bàn!
Cũng đúng, nghe đâu mấy vị này sống còn lâu hơn cả thọ tinh, tuổi tác đuổi kịp hóa thạch!
Người còn lại là Sài lão đầu, hành lễ chiếu lệ, tiện thể làm một ngụm rượu cho ấm người.
Mấy vị trưởng lão thấy cảnh đó thì mặt mày hơi co giật, nhưng cũng không nói gì. Dù sao cái tên Sài Bất Nghi này cũng có tiếng “không nên thân” từ xưa, đến cả sư phụ hắn lúc sinh thời cũng bó tay. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, càng ngày càng hết thuốc chữa!
Bọn họ thật không hiểu tại sao Huyết Vô Ưu lại chọn một nhân vật như vậy vào đội?
Lúc này, Thái Nhất trưởng lão bước ra, giọng nói nghiêm nghị:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-490.html.]
“Đã đầy đủ, vậy bắt đầu tỷ thí!
Chỗ hồ sen này chính là nơi thi đấu. Trong hồ có trồng Cửu Trản Kim Liên, không phải để ngắm cho đẹp, mà là dùng để nuôi dưỡng Tu Di hạt sen.
Thời gian thi đấu là ba canh giờ. Bên nào hái được nhiều Tu Di hạt sen hơn thì thắng.
Nhắc nhở trước, dưới lớp bùn có loài gọi là Thị Huyết Nê Đố, bình thường ngủ say chẳng khác gì đã ch/ết. Nhưng mỗi khi Tu Di hạt sen chín, chúng sẽ thức tỉnh, cực kỳ hung dữ. Chỉ cần đến gần là bị tấn công ngay.
Chúng ngụy trang rất giỏi, màu da lẫn với bùn đất. Nếu sơ ý để bị bám vào người, chúng sẽ chui thẳng vào cơ thể, nuốt sạch ngũ tạng lục phủ. Khi đó, kể cả chúng ta cũng không cứu được!
Vậy nên, ai không muốn thi, bây giờ có thể rút lui, tránh mang họa sát thân!”
Dứt lời, ánh mắt ông rơi xuống nhóm Lang Ẩn thất phế.
Mặc dù có vài gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng không ai rút lui. Thậm chí, ánh mắt Huyết Vô Ưu còn lấp ló... hứng thú?
Thật là không biết trời cao đất dày!
Thái Nhất trưởng lão lại nói:
“Được rồi, nếu không ai rút lui, vậy tỷ thí bắt đầu!”
Phượng Khê giơ móng vuốt nhỏ:
“Thái Nhất trưởng lão, cho con hỏi, đây là trận định thắng luôn, hay chỉ là trận đầu, còn tiếp nữa?”
Thái Nhất trưởng lão mỉm cười:
“Tất nhiên là một trận quyết định thắng thua!”
Nếu không vì giữ hình tượng, ông thật sự muốn bổ sung: “Dù cho thi trăm trận, các ngươi cũng thua sạch!”
Phượng Khê nghe xong gật đầu, quay lại nói với đồng đội:
“Nghe thấy hết rồi chứ? Một trận quyết định luôn. Vậy thì dễ rồi, thắng một ván là xong chuyện!”
Vừa dứt lời, Quân Văn đã múa tay quát to:
“Thất phế vừa ra, địch nhân toàn phế!”
Tư Đồ Thú cùng mấy người còn lại: “...Ngươi bị đập đầu à?”
Nhưng tình huống cần đoàn kết, ai cũng phải gào theo:
“Thất phế vừa ra, địch nhân toàn phế!”
Sài lão đầu thở dài: Thôi uống ngụm rượu cho tỉnh đã...
Dù vậy, ông vẫn lắc lư hồ lô, tỏ ý đồng tình cho có đội hình.
Các vị thái thượng trưởng lão: ...Các ngươi khỏi gọi Lang Ẩn thất phế nữa, gọi thẳng là Lang Ẩn thất điên cho rồi!
Toàn là đám thần kinh có vấn đề!!
Vô Vi thất tử nhìn sang, bĩu môi khinh bỉ: Thật mất mặt khi phải thi với mấy người này...
Thái Nhất trưởng lão quát: “Bắt đầu!”
Tất cả nhảy xuống hồ sen.
Vừa vào mới biết, mấy đóa Cửu Trản Kim Liên không mọc dưới bùn, mà lơ lửng giữa làn nước, dưới chân còn sâu hun hút.
Phượng Khê nhảy xuống, việc đầu tiên là... chặt mấy ngó sen, bóc vỏ, cắn một miếng:
“Ôi trời ơi, giòn ngọt mát rượi, ngon tuyệt cú mèo!!”
Nàng quay sang nói với đồng đội:
“Đừng vội tìm hạt sen Tu Di, chúng ta hái ngó sen trước đã!”
Tư Đồ Thú: “...Cái gì ngược ngược vậy?!”
Nhưng Sài lão đầu hớn hở tán thành:
“Đúng đúng, tiểu nha đầu nói đúng lắm! Tu Di hạt sen chạy đâu được, cứ từ từ. Quan trọng là phải thu hoạch ngó sen trước!”
Vẫn là chuyện hái ngó sen quan trọng hơn!
Thứ ngó sen này, bất kể là xào hay nấu canh đều ngon vô cùng. Nếu bên trong lại cho thêm tí gạo nếp kim tinh, chưng chín rồi rưới thêm mật ong... chậc chậc! Ngọt mềm thơm lừng, khỏi phải nói…”