Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 491
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:45:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
491. Vô Vi thất tử bị phế rồi!
Mấy người Tư Đồ Thú bị nàng kể mà nước miếng suýt trào ra, vội vàng bắt tay vào hái ngó sen.
Trong đình hóng gió trên bờ, bảy vị Thái thượng trưởng lão cùng các phong chủ đang quan sát động tĩnh dưới hồ sen.
Phía Vô Vi thất tử, khu vực nhanh chóng sôi sùng sục như nước sôi, rõ ràng là đã bắt đầu giao thủ với Thị Huyết Nê Đố.
Ngược lại, phía Lang Ẩn thất phế, mặt nước tuy cũng sôi, nhưng đám Cửu Trản Kim Liên lại đang khô héo trông thấy.
Thái Nhất trưởng lão nhíu mày:
“Chẳng lẽ là trong lúc giao chiến đã làm tổn thương đến rễ sen Cửu Trản Kim Liên? Theo lý thì không nên, bên dưới còn sâu hơn ba trượng nước cơ mà!”
Thái Ngũ trưởng lão cười lạnh:
“Phỏng chừng là bọn họ không phải đối thủ của Thị Huyết Nê Đố, vừa chạm mặt đã chuồn ngay lên, liên lụy khiến Cửu Trản Kim Liên bị phá.”
Mọi người cảm thấy lời hắn nói cũng khá có lý.
editor: bemeobosua
Thái Nhất trưởng lão thở dài: “Đáng tiếc đám Cửu Trản Kim Liên này, bồi dưỡng ngàn năm mới được thế này.”
Thái Ngũ trưởng lão đáp: “Không sao, chắc bọn họ cũng chẳng chịu nổi bao lâu nữa đâu, lát nữa thể nào cũng phải lên bờ thôi.”
Nhưng mà... mãi cho đến khi toàn bộ Cửu Trản Kim Liên phía Lang Ẩn thất phế đều héo rũ, đám người Phượng Khê vẫn chưa thấy đâu.
Phượng Khê đang cầm một khúc ngó sen gặm răng rắc giòn tan, nói với Sài lão đầu:
“Ông trông mấy người họ giùm con, con đi bố trận!”
Nàng mặc kệ lão đồng ý hay không, “vèo” một cái đã nhảy vút đi, để lại một bóng tàn ảnh mơ hồ.
Sài lão đầu: “……”
Nha đầu ch/ết tiệt này chạy lẹ thật đấy!
Ông trừng mắt liếc mấy người Quân Văn: “Còn thất thần cái gì? Không mau đi tìm Tu Di hạt sen!”
Tư Đồ Thú lầm bầm: “Ta có bao giờ nghe qua cái gì gọi là Tu Di hạt sen đâu, tìm kiểu gì?”
Sài lão đầu tức giận:
“Ngươi chưa từng nghe qua, ta cũng đâu có nghe qua?!
Không biết động não à?
Chỉ cần tìm được Thị Huyết Nê Đố chẳng phải cũng là tìm được Tu Di hạt sen rồi đó sao?!”
Tư Đồ Thú vốn muốn cãi lại rằng hắn cũng chưa nghe tên Thị Huyết Nê Đố bao giờ, nhưng lại âm thầm nuốt lời vào.
Rất nhanh, bọn họ lặn xuống khu vực bùn nước. Dạ Tuân dùng pháp bảo đo đạc độ sâu, vẻ mặt lập tức biến sắc:
“Sâu tới hơn một trượng lận!”
Nghe vậy, Tư Đồ Thú nhảy dựng:
“Cái gì gọi là ngoạn ý nữa?! Hơn một trượng nước bùn á?! Vậy sao mà tìm Tu Di hạt sen?!
Ở trong nước thì không sao, vì ta còn có Tị Thủy Châu, nhưng nếu lún vào nước bùn thì chịu ch/ết!”
Mấy người Dạ Tuân cũng ủ rũ rầu rĩ.
Khó thật.
Dưới đáy Trảm Hoàn Hải hay Trăng Non Chi Hải tuy cũng phức tạp, nhưng ít ra chỉ có cát. Đây là lần đầu tiên gặp phải thứ nước bùn nhầy nhụa kiểu này.
Quân Văn quay sang hỏi Sài lão đầu: “Lão gia tử, ý người thế nào?”
Sài lão đầu trừng mắt: “Ăn rau trộn đi!”
Quân Văn: “……”
Thôi thì hắn cũng hiểu, Sài lão đầu căn bản không định nhúng tay, nhiều lắm chỉ lo an toàn cho bọn họ thôi.
Lúc này, đầu óc Quân Văn đã linh hoạt hơn trước, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Hay thử dùng Ma kiếm đi?
Dùng thần thức điều khiển ma kiếm thăm dò tình hình dưới đó xem sao.
Theo lời Thái Nhất trưởng lão thì Thị Huyết Nê Đố rất hung dữ, ai dám bén mảng vào lãnh địa của chúng thì lập tức bị tấn công. Nếu ma kiếm bị phát hiện, chúng chắc chắn sẽ chui lên khỏi bùn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-491.html.]
Đến lúc đó chúng ta giao chiến ngay trong nước, vẫn còn đỡ hơn đánh nhau trong bùn!
Sau khi tiêu diệt chúng, chúng ta mới nghĩ cách vớt Tu Di hạt sen lên sau. Các huynh thấy sao?”
Tư Đồ Thú mấy người thấy chủ ý này cũng khá hay. Tuy không thiên phú về ma kiếm lắm, nhưng thân là đệ tử thân truyền, ai cũng có một thanh ma kiếm.
Sài lão đầu chẳng nói chẳng rằng, rút về một góc uống rượu.
Quân Văn thấy lão không phản đối, lập tức điều khiển ma kiếm chui vào trong bùn.
Đám người Tư Đồ Thú cũng làm theo.
Chỉ một lúc sau, Quân Văn hét lớn: “Rút!”
Đám người Tư Đồ Thú nghe vậy lập tức lao lên.
Nhờ mấy ngày nay được Sài lão đầu huấn luyện, tuy là dưới nước nhưng tốc độ của họ đã nhanh hơn trước rất nhiều.
Ngay khi họ vừa rút khỏi đáy, từng đám sâu đen tuyền to bằng nắm tay từ bùn chui lên, lao về phía họ với vẻ giận dữ.
Dạ Tuân lập tức xuất thủ. Lúc nãy để Huyết An Phương ra mặt rồi, lần này tới lượt hắn.
Ma khí ngưng tụ thành hình đại bàng, hai cánh quạt mạnh đẩy lui đám Thị Huyết Nê Đố.
Vừa nhờ tu vi vững chắc, vừa nhờ biến hóa thành đại bàng khắc chế thủy sinh ma thú, Dạ Tuân quả là lợi hại.
Tương truyền rằng: “Côn hóa thành Bằng”, mà Côn là món ăn đỉnh trong chuỗi đồ ăn của biển!
Quân Văn nhìn Dạ Tuân liếc mắt một cái, thầm nghĩ: Đúng là có bản lĩnh, tiếc là đầu óc không bằng ta được.
Đánh kiểu này, gọi là đánh ngạnh đó!
Đám Thị Huyết Nê Đố lại tiếp tục phóng lên. Lần này là ba người Tư Đồ Thú liên thủ mới đẩy lui được chúng.
Dẫu sao cũng là đệ tử thân truyền, chút lòng hư vinh vẫn có. Ai lại chẳng muốn giữ mặt mũi?
Quân Văn lúc này nói:
“Tư Đồ Thú, chúng ta đi phục kích trước, ngươi đi dụ mấy con xú trùng kia tới đây!”
Tư Đồ Thú: “……”
Ta có thù oán gì với ngươi à?!
Sao lúc nào ngươi cũng nhằm vào ta vậy?!
Thật ra Quân Văn chỉ chọn đại thôi. Mục Uyển Uyển là nữ hài, hắn không tiện sai bảo.
Dạ Tuân thì luôn tranh hơn thua, phỏng chừng chẳng nghe lệnh.
Còn lại chỉ có Tư Đồ Thú và Đào Song Lâm, bốc đại một người thôi.
Tư Đồ Thú tuy trong lòng bất mãn nhưng vẫn làm theo.
Vì hắn biết: Đắc tội ca ca của tiểu sư muội = đắc tội tiểu sư muội = đắc tội luôn sư phụ!
Hắn không gánh nổi hậu quả đó.
Làm mồi thì làm mồi, dù sao hắn cũng có ma phù hộ thân, còn được tiểu sư muội tặng cho cả bao tải!
Vì sao không để hắn họa trận? Rõ ràng quá còn gì, cấp bậc không cao bằng tiểu sư muội đó!
Mà nói gì thì nói, đầu óc Tư Đồ Thú đôi khi hơi đơ, nhưng làm mồi thì vẫn đạt chuẩn!
Cuối cùng cũng dụ được đám Thị Huyết Nê Đố đến vùng mai phục, đám người Quân Văn phối hợp tiêu diệt sạch sẽ!
Trong lòng mấy người đều rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên họ phối hợp chiến đấu, tuy có chút trục trặc nhỏ nhưng tổng thể vẫn vô cùng ăn ý.
Sài lão đầu uống một ngụm rượu, cảm thấy đám tiểu tử này cũng tạm ổn.
Tuy còn kém xa nha đầu ch/ết tiệt kia, nhưng cũng xem như không tệ.
Mà lúc này, Phượng Khê đang lặng lẽ chôn trận bàn ở địa bàn Vô Vi thất tử.
Nàng cảm thấy nước bùn dưới hồ sen rất thích hợp đặt trận bàn, vừa kín đáo, vừa hiệu quả.
Lực chú ý của Vô Vi thất tử đều tập trung vào trên người Thị Huyết Nê Đố, hoàn toàn không ngờ Phượng Khê bọn họ lại có gan mai phục ngay ở đây.
Phượng Khê sắp xếp trận pháp xong, không vội rời đi mà thò đầu nhỏ dò ra mặt nước, rồi vẫy tay về phía đám thái thượng trưởng lão trong đình đang hóng gió:
“Khu vực này đã bị bọn Lang Ẩn thất phế chúng ta chiếm lĩnh!
Vô Vi thất tử đã bị phế rồi!”