Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 493
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:45:19
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
493. Heo Hải Dương
Phượng Khê nói dông dài được hai câu, rồi dẫn theo Quân Văn và đám người hướng lên phía trên bơi đi.
Mỗi người trên tay cầm một chồng ma phù con rối heo dày cộp.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông mà thôi!
Chốc lát sau, nước bùn như được khuấy động, mấy con Thị Huyết Nê Đố bên trong nhảy ra.
Phượng Khê mỉm cười: “Heo đại quân, toàn quân xuất kích!”
Quân Văn và đám người: “......”
Dù biết nàng nói là con rối heo, nhưng sao lại cảm thấy như chúng ta cũng bị bao vây vậy?!
Chúng phun bọt nước liên tục, động tác nhanh lẹ vô cùng.
Gần như cùng lúc, hơn một ngàn con rối heo được phóng ra.
Đáy nước trở thành một biển heo hải dương!
Những con Thị Huyết Nê Đố nằm mơ cũng không nghĩ một ngày sẽ bị bầy heo vây đánh thế này!
Thị Huyết Nê Đố tuy lợi hại thật, nhưng Thái Nhất trưởng lão trước mặt nói hơi quá, thêm nữa số lượng rối heo quá đông, Phượng Khê bọn họ nhanh chóng chiếm ưu thế.
Phượng Khê lại lấy ra nửa bao tải ma phù con rối heo ném ra ngoài, chất lượng không cao nhưng số lượng đủ nhiều!
Dù sao đây là sản phẩm nhà trồng, dùng thoải mái!
Nếu không sợ bị phát hiện, nàng còn có thể khắc dấu con heo lên từng con rối, mỗi dấu tương ứng một con!
Nếu không lo lộ thân phận, nàng còn có thể thả ra một bàn tay nhỏ tự động sinh sản.
Lúc này, đám thái thượng trưởng lão đều kéo dài cổ nhìn sang đây, thấy nửa khu vực nước nhanh chóng hóa bùn đặc!
Chứng tỏ dưới đó chiến trường khốc liệt biết bao!
Thái Nhất trưởng lão khẽ nhíu mày, nói Lang Ẩn thất phế tu vi như vậy không nên đánh nhau dữ dội đến thế.
Mọi người cũng hơi hoang mang.
Dù họ có thể dùng thần thức dò xét nhưng đều tự giữ bí mật thân phận, không dùng.
Dù sao cũng có thể nhìn rõ tình hình.
Lúc này, dưới nước, Phượng Khê bọn họ bắt đầu quét sạch chiến trường.
Nhanh chóng thu về 58 hạt sen Tu Di.
Phượng Khê cảm thấy quá ít.
Vì thế dẫn theo Quân Văn lén lút đi tới địa bàn Vô Vi thất tử.
Vừa qua khỏi, thấy Vô Vi thất tử đang lảng vảng ở đó.
Sài lão đầu thở dài hai tiếng, kêu “Nha đầu c/hết tiệt đó làm mấy cái trận pháp, mê trận đơn giản vậy mà cũng bị trúng.”
Xem ra đóng cửa tu luyện chẳng có lợi gì, thiếu cả phân biệt và ứng biến.
Phượng Khê thấy Vô Vi thất tử bị nhốt, không ngần ngại, dẫn Quân Văn bọn họ bắt đầu cướp đoạt hạt sen Tu Di bên này.
Khi bọn họ đang giao chiến với Thị Huyết Nê Đố, Vô Vi thất tử đột ngột từ mê trận bên trong bước ra.
Tư Đồ Thú và mấy người lập tức kinh hãi.
Thành thật mà nói, họ chưa chuẩn bị tinh thần đối đầu trực tiếp với Vô Vi thất tử.
Ít nhiều đều có chút sợ hãi.
Phượng Khê còn chủ động mỉa mai: “Đến đi, Thải Hồng thất xuẩn! Đánh ta đi!”
Vô Vi thất tử gần như tức ch/ết, liền lao tới đánh Phượng Khê.
Sau đó, họ tiến vào thiết lập trận pháp thứ hai của Phượng Khê.
Vô Vi thất tử Thanh Diện nghiến răng: “Trận pháp này ta rất quen, là Bát Diện Vạn Vật trận, ta sớm muộn cũng sẽ tìm ra mắt trận phá ra.”
Lam Diện lạnh lùng cười: “Ngươi nói vậy nhưng chúng ta đã mệt nửa canh giờ rồi!”
Thanh Diện mặt tái mét: “Ta chỉ muốn nói lần này nhất định không thua!”
Hắn thấy lần trước thất thủ thật nhục nhã.
Là một thiên tài trận pháp sư, vậy mà bị mê trận nhỏ đánh bại.
Nếu là sư phụ, chắc chắn sẽ phạt hắn không nhẹ.
Còn Huyết Vô Ưu, thật đáng giận!
Hắn quyết tâm phá trận, nhất định phải làm cho nàng bẽ mặt!
Chỉ nửa khắc sau, Thanh Diện tìm ra mắt trận, tin rằng có thể phá trận.
Nhưng họ bị một nhà giam lớn bao vây.
Chưa hết, bốn phía còn có lưỡi d.a.o gió bay tới!
Lam Diện vừa chống lưỡi d.a.o vừa chửi ầm:
“Thanh Diện, ngươi nói quen trận à? Thế mà còn dám khoe khoang là thiên tài trận pháp, ngươi đúng là đồ ngu!”
Thanh Diện đỏ mặt giận dữ, nhưng không phản bác được.
Lần đầu còn có thể lấy lý do, lần này lại bị trúng chiêu!
Thật kỳ quái!
Bát Diện Vạn Vật trận sao lại có chuyện này?
Chẳng lẽ hắn không biết trận pháp này?
Không thể!
Hắn rất quen thuộc với các trận pháp, căn bản không có chuyện thế này.
Chẳng lẽ là Lang Ẩn thất phế sáng tạo ra trận pháp mới?
Không thể nào!
Tuyệt đối không!
Họ sao có thể có thiên phú trận pháp thế này?
Rốt cuộc là sai chỗ nào?
Lúc này, Phượng Khê bọn họ bắt đầu phấn khởi thu hoạch!
Phượng Khê thấy thắng chắc, bèn trêu chọc, chép miệng ăn no năm hạt Tu Di không trả tiền.
Người khác không để ý, chỉ Sài lão đầu nhìn thấy.
Hắn chìa tay ra: “Phong khẩu phí!” (phí bịt miệng =))) )
Phượng Khê: “......”
Ăn không trả tiền còn dám đòi thêm?
Ngươi thật gan lớn!
Nhưng nàng vẫn cho Sài lão đầu ba hạt.
Thấy hắn chưa hài lòng, lại cho thêm hai hạt.
Sài lão đầu mới im lặng.
Hắn cảm thấy mình đã mở ra thế giới mới!
Trước đây toàn tự mình chuẩn bị đồ, tốn thời gian công sức mà còn bị nha đầu đó cướp hết.
Giờ thì hay rồi, khỏi phải làm mà còn thu phí phong khẩu hay bảo hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-493.html.]
Tiết kiệm sức lực, không gây bực mình.
Sau này, nha đầu ch/ết tiệt kia là của hắn rồi!
Phượng Khê không chỉ cho Sài lão đầu năm hạt, còn trả cho Quân Văn bọn họ mỗi người hai hạt.
Đội trưởng thì phải lo cho quyền lợi của đội viên mà.
Tư Đồ Thú và Đào Song Lâm nhìn nhau, mỉm cười.
Tiểu sư muội thật tốt!
Chỉ cần nàng không có ý định xấu với họ, nàng là tiểu sư muội tốt nhất thế gian.
Lúc này, thời gian tỷ thí còn nửa canh giờ.
Phượng Khê vung tay: “Đi, lên bờ!”
Đám người Quân Văn lập tức nổi lên mặt nước, lên bờ.
Đám người Thái thượng trưởng lão có vẻ bực bội: còn chưa đến giờ sao đã lên?
Có lẽ mấy đứa nhóc này biết sẽ thua nên không dám mạo hiểm.
Dù sao Thị Huyết Nê Đố rất hung dữ.
Thiên Xu phong Đoạn phong chủ thở dài.
Dù biết đám Huyết Vô Ưu gần như không có hy vọng thắng, vẫn mong chờ kỳ tích.
Đáng tiếc là không có.
Cũng vậy thôi, để cho huynh muội Huyết gia tranh thủ thưởng thức một chút đi!
Rốt cuộc Huyết Vô Ưu cũng mang đến cho Lang Ẩn Uyên nhiều đóng góp lớn.
Lúc này, hắn thấy Phượng Khê liếc mắt.
Đoạn phong chủ: “......”
Đứa nhỏ này mắt bị rút gân à?
Có lẽ vì nước hồ lạnh, sắp đóng băng luôn rồi.
Ai mà quan tâm!
Thua là thua, đừng có làm mất mặt thêm.
Phượng Khê thấy Đoạn phong chủ vẻ mặt u sầu, muốn an ủi nhưng thấy ánh mắt hắn càng thêm buồn.
Chuyện gì đây?
Thiên Quyền phong Vạn phong chủ thở nhẹ, không trông mong tửu quỷ sư đệ thắng, chỉ mong không làm hỏng việc.
Rồi thấy Sài lão đầu lảo đảo tới, đưa cho hắn một chiếc nhẫn trữ vật, nói chuẩn bị rượu ngon.
Vạn phong chủ giận dữ: “Ngươi tưởng ta như ngươi, lúc nào cũng ăn chơi vô độ sao?”
Dù nói thế, vẫn để thần thức vào đó.
Sư đệ hắn dù không ra gì, nhưng ít nhất còn có hắn làm sư huynh.
Hắn nhìn nhẫn, thấy trong đó có nhiều ngó sen và một Tu Di hạt sen.
Vạn Phong Chủ suýt chút nữa ném luôn cái nhẫn chứa đồ xuống hồ!
Ngươi đúng là con rùa nhỏ!
Ngươi đây là định tặng lễ cho ta sao?!
Hay là định kéo ta xuống nước hử?!
Dù trong lòng cảm thấy cái nhẫn chứa đồ này quá cẩu thả, cứ như hàng giả, nhưng hắn vẫn đành thu lại.
Nếu không làm thế thì sao đây?
Chẳng lẽ vì chuyện đại nghĩa diệt thân báo thù đó mà bỏ qua sư đệ mình sao?
Trước hết không nói chuyện giúp đỡ thân thiết, mấu chốt là nếu chuyện này để cho Thái Thượng Trưởng Lão nhóm biết được, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Như vậy thì ngay lập tức mọi chuyện sẽ rối tung lên.
Vì thế, tốt nhất vẫn là giấu nhẹm chuyện đi.
Vạn Phong Chủ cảm thấy đầu mình lại sắp bạc thêm vài sợi nữa.
Thế nhưng, hắn nhanh chóng nghĩ tới một chuyện khác: Tu Di hạt sen không phải là để tỷ thí phân thắng bại sao?
Tửu Quỷ sư đệ vì sao lại muốn tặng hắn một hạt?
A!
Hắn đã hiểu rồi!
Lang Ẩn thất phế chắc chắn nhận thua, nên mới tham lam lấy cắp một ít Tu Di hạt sen, dù sao cũng không thiệt.
Quả thật gan lớn không tưởng!
Chắc chắn đây là ý đồ của Tửu Quỷ sư đệ, còn người trẻ tuổi bên kia thì không có gan này, cũng không có mưu kế gian xảo này.
Sài Lão đầu còn không biết mình vừa bị cõng nồi, hắn uống ít rượu rồi dùng thần thức thăm dò tình hình dưới nước.
Thanh Diện đã phá được Bát Diện Vạn Vật trận, sau đó lại rớt xuống một trận pháp khác bên dưới mà Phượng Khê vừa thiết lập thêm...
Sài Lão đầu cũng có phần đồng tình với Thanh Diện.
editor: bemeobosua
Thanh Diện giờ đây đã bị Phượng Khê chơi cho mất hết lòng tin, ngồi bệt xuống đất đánh đầu đau khổ.
Không trải qua thất bại và gian nan, làm sao có thể thành tài?
Có người mãi mãi cũng không hiểu đạo lý này.
Sài Lão đầu thở dài, thu hồi thần thức, đi tìm góc ngủ nghỉ.
Vạn Phong Chủ suýt nữa phun luôn mũi vì tức!
Hắn quay sang chỗ khác, giả vờ nhắm mắt làm ngơ.
Phượng Khê thì để cho Quân Văn cùng bọn người ngồi tọa thiền điều tức, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Bởi vì nàng biết nhóm Thái Thượng Trưởng Lão chắc chắn không dễ dàng chịu thua, chắc chắn sẽ muốn phản công.
Chẳng lo lúc đầu đã nói rõ chỉ một ván phân thắng bại, nhưng kẻ mạnh một phương luôn có đặc quyền phá lệ.
Thoáng cái, ba canh giờ cũng đến.
Nhóm Thái Thượng Trưởng Lão đều trông ngóng nhìn mặt hồ.
Kết quả, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Người đâu?
Chẳng lẽ họ vì đào Tu Di hạt sen quá nhiều mà quên giờ rồi?
Dù sao cũng là tỷ thí, nếu quá gian trá thì cũng không hay.
Vì vậy, Thái Ngũ Trưởng Lão nói: "Thời gian tỷ thí kết thúc, lên đi!"
Tuy nhìn có vẻ hắn chỉ nói chơi, nhưng thực tế tu vi cao khiến âm thanh truyền thẳng xuống đáy hồ.
Kết quả, vẫn không ai chịu lên.
Thái Ngũ Trưởng Lão nhíu mày, lại hô thêm lần nữa, vẫn không ai lên.
Vì vậy, hắn dùng thần thức thâm nhập xuống đáy hồ.
Vừa nhìn thấy, Vạn Phong Chủ suýt nữa tức phun mũi!
Vô Vi Thất Tử đang ở dưới đó đánh nhau chí chóe!
Đánh đến náo nhiệt vang trời!