Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 494

Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:45:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

494. Có vài câu ta đã muốn nói từ lâu rồi!

Thái Ngũ trưởng lão chẳng buồn chào hỏi ai, phóng thẳng vào hồ sen, lặn ùm xuống nước.

Vừa đến gần đã giật mình phát hiện, bảy tên Vô Vi thất tử thế mà lại kẹt trong một trận pháp!

Hắn tức đến tái mặt.

Trận này cùng lắm chỉ là loại ảo trận cấp Địa dùng để đánh lừa thị giác thôi mà, Thanh Diện chẳng lẽ không phá được? Lại còn tự chui vào trong đấy nằm im chịu trận?

Hắn dạy ra cái thứ vô dụng thế này thật sao?!

Đúng vậy, hắn chính là sư phụ của Thanh Diện, cũng là người giỏi bày trận nhất trong số bảy lão thái thượng trưởng lão.

Thái Ngũ càng nghĩ càng tức, suýt nữa mặc kệ luôn mấy đứa đệ tử kia sống ch/ết thế nào.

Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị phá trận cứu người.

Rồi… sững người tại chỗ.

Khoan đã, cái này đâu phải loại ảo trận cũ kỹ đó!

Bên trong có chút thay đổi rất nhỏ, không nhiều, nhưng đủ để đánh lừa người giỏi trận pháp!

Bảo sao Thanh Diện sập bẫy!

Mà cái trận bàn này… từ đâu mà có?

Lão không tin đám Lang Ẩn thất phế kia có bản lĩnh làm ra thứ này, ngay cả lão cũng chưa nghĩ ra kiểu trận pháp mới như vậy!

Chẳng lẽ do Huyết Phệ Hoàn chế ra rồi giao cho Huyết Vô Ưu?

Càng nghĩ càng thấy khả năng lớn, Thái Ngũ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, bắt đầu phá trận.

Thực ra trận pháp này không khó, chỉ dễ khiến người ta phán đoán sai thôi.

Không bao lâu sau, trận bị phá.

Vô Vi thất tử lập tức đơ người, ngơ ngác nhìn Thái Ngũ trưởng lão.

Thái Ngũ trừng mắt lườm Thanh Diện một cái lạnh như băng:

“Phế vật! Cút theo ta!”

Thanh Diện mặt đỏ như gấc, muốn phân trần vài câu lại cứng họng không nói được.

Sáu người còn lại thì âm thầm oán trách: đều tại tên này học hành nửa vời mới hại cả bọn dính bẫy.

Chuyện xảy ra dưới hồ vừa rồi, các trưởng lão và bảy phong chủ trên bờ cũng dùng thần thức quét được.

Ai nấy trong lòng nghĩ ngợi khác nhau.

Phong chủ Thiên Xu, Đoạn phong chủ chợt nhớ lại lúc nãy Phượng Khê từng nháy mắt với hắn, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta hiểu lầm nàng? Tiểu nha đầu đó là muốn nhắc nhở ta an tâm?”

Mà nói đi cũng phải nói lại, tuy Vô Vi thất tử bị nhốt trong trận pháp, nhưng trước đó vẫn thu được không ít hạt sen Tu Di, ai thắng ai thua còn chưa rõ đâu!

Mọi người đều nghĩ thế.

Lúc này, Thái Nhất trưởng lão lên tiếng:

“Cả hai bên, mang số hạt sen Tu Di thu được lên nộp!”

Vô Vi thất tử lần lượt lấy ra… cộng lại được 18 hạt.

Lang Ẩn thất phế trợn tròn mắt kinh ngạc.

Bảy vị thái thượng trưởng lão cùng đám Vô Vi thất tử thì nhẹ nhõm hẳn, tưởng mình thắng rồi.

Ai ngờ… Phượng Khê bắt đầu từ tốn móc hạt sen ra, một hạt, hai hạt, ba hạt…

Từng hạt một như đếm tiền trước mặt con nợ. Nàng rất thích nhìn đối phương lo lắng sốt ruột.

Thái Ngũ trưởng lão không nhịn nổi nữa:

“Có bao nhiêu thì móc hết ra đi! Đừng có dềnh dàng, phí thời gian!”

Phượng Khê gật gù:

“Dạ được. Chủ yếu là ta sợ dọa mọi người, nên mới từ từ cho các người có thời gian giảm sốc ạ.”

Nói xong, nàng đổ ra hết toàn bộ hạt sen còn lại, tổng cộng 50 hạt.

Sài lão đầu ở bên tay đếm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-494.html.]

Khu vực của tụi hắn (Lang Ẩn) thu được 58 hạt, bên Vô Vi thất tử có 50 hạt, tổng là 108 hạt.

Nàng ta cho lão 5 hạt, cho Đào Song Lâm mỗi người 2 hạt, tổng cộng tặng 15 hạt.

=> Tức là Phượng Khê giữ lại cho mình 43 hạt!

Đúng là đen như quỷ hút máu!

Chờ thi đấu kết thúc, nhất định phải ép nàng nhả ít “phong khẩu phí” mới được!

Phượng Khê vốn dĩ không định giữ lại nhiều vậy, ai ngờ Vô Vi thất tử quá phế, chỉ kiếm được có 18 hạt, nàng ngại lấy ra nhiều quá… vì còn phải giữ thể diện cho bên kia nữa mà!

Nàng đúng là người tốt!

Đang tự dán cho mình cái nhãn “người tốt”, cả hiện trường chìm trong im lặng.

Đặc biệt là đám Vô Vi thất tử, mặt mày như bảng màu trộn nhầm: lúc xanh, lúc đỏ, khi trắng, khi đen.

Nếu không biết, còn tưởng bọn họ bị ký sinh bởi Thị Huyết Nê Đố!

Bảy vị thái thượng trưởng lão vốn tưởng phe mình sẽ thắng, ai ngờ lại thua… mà còn thua tan tác!

Giờ tính sao?

Cho Lang Ẩn thất phế ở lại luôn Lang Ẩn Uyên à?

Nếu các sư phụ dưới suối vàng có linh, chắc cũng nổi lên mắng họ thối đầu!

Thái Nhất trưởng lão cắn răng nói:

“Một trận định thắng bại dễ sinh bất công… vậy tổ chức ba trận, ai thắng hai là thắng chung đi!”

Tuy biết như vậy là “bẻ luật” thấy rõ, nhưng nghĩ đến di ngôn của các sư phụ, ông đành nhịn nhục vứt mặt mũi sang một bên.

Bảy phong chủ không ngờ Thái Nhất trưởng lão lại trở mặt nhanh như lật bánh tráng, nhưng cũng không ai dám cãi.

Đúng lúc này, Phượng Khê thở dài một tiếng.

“Thật ra ấy mà, có mấy lời ta đã muốn nói từ lâu…

Này nhé, trận đầu tiên này từ địa hình hồ sen đến hiểu biết về Thị Huyết Nê Đố, phe Vô Vi thất tử chiếm ưu thế rõ rệt, Lang Ẩn thất phế tụi ta thiệt thòi thấy rõ!

Nhưng đã gọi là tỷ thí thì làm gì có công bằng tuyệt đối, chủ nhà mà có tí thiên thời địa lợi nhân hòa cũng là chuyện dễ hiểu.

Có điều… ta không ngờ đến cả luật thi cũng có thể thay đổi giữa chừng. Vậy không còn là chuyện công bằng nữa rồi, mà là chuyện… giữ chữ tín!

Đương nhiên, ta tin Thái Nhất trưởng lão cũng có nỗi khổ riêng, ta hiểu mà…

Nhưng vấn đề là tụi ta vừa rồi vì đối phó Thị Huyết Nê Đố mà bị thương nặng cả đám, rất cần thiên tài địa bảo trị thương. Không chữa thì e là không còn sức mà đánh tiếp.”

Thái Nhất trưởng lão: “……”

Mọi người xung quanh: “……”

Rồi rồi, nàng nói hay lắm, nhưng… đây chẳng phải là trắng trợn uy h.i.ế.p sao?

Một tiểu tạp dịch mà cũng dám ép giá Thái Nhất trưởng lão?

Chán sống rồi à?

Nhưng Phượng Khê không hề chán sống. Nàng biết Thái Nhất trưởng lão là người sĩ diện!

Hơn nữa, sau lưng nàng còn có Sài lão đầu và mười vị sư phụ cơ mà!

Quả nhiên, Thái Ngũ trưởng lão đang định nổi nóng thì bị Thái Nhất trưởng lão giơ tay ngăn lại.

Thôi thì đã lật lọng một lần, nếu giờ còn đi so đo với một tiểu nha đầu, mất mặt ch/ết mất!

Thái Nhất trưởng lão trầm giọng:

“Được, cho các ngươi ít linh thảo chữa thương, sau khi hồi phục rồi tiếp tục thi đấu!”

Phượng Khê cười híp mắt:

“Nếu đã thêm trận… thì thêm chút tiền thưởng đi!

Ngoài việc cược người đi hay ở, thêm luôn một trăm triệu ma tinh nữa, các vị thấy sao?”

Thái Nhất trưởng lão giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, gật đầu cái rụp.

Sài lão đầu nhìn Phượng Khê mà thấy… dễ thương hẳn lên.

Rốt cuộc thì ai mà ghét được một cái “cào con” biết kiếm tiền đâu chứ?

Loading...