Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 495
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:45:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
495. Thật là nhiệt tình quá xá! Quá sức hiếu khách luôn!
Các vị Thái Nhất trưởng lão nhân cơ hội Phượng Khê và mọi người đang nghỉ ngơi để tranh thủ bàn bạc xem ván thi đấu tiếp theo nên cho nội dung gì.
Cũng không trách các cụ xuất hiện mà tai còn treo cả mớ dây, ai ngờ đâu, cứ tưởng một ván là chốt hạ rồi cơ!
Ai dè, thất tử Vô Vi thua, mà còn thua nhục ơi là nhục.
Dĩ nhiên, lúc thương lượng thì phải tránh mặt đám trẻ con ra rồi.
Rất nhanh, kế hoạch được thông qua.
editor: bemeobosua
Nửa canh giờ sau, Thái Nhất trưởng lão hùng hồn tuyên bố: Ván thứ hai, LỘT TƠ RÚT KÉN!
Vô Vi Thánh Địa có một khu rừng dâu tằm trứ danh gọi là Thiên Cẩm Tang Lâm, trong đó thả nuôi bướm tiên Thiên Cẩm, một loài tằm tiên phá kén thành bướm đúng vào lúc này.
Điểm đặc biệt là bọn này vừa chui ra khỏi kén là đớp luôn cái kén cũ, không cho ai kịp phản ứng.
Hai bên thi đấu phải tranh thủ thời gian cướp lấy kén trước khi bọn bướm tiên ăn sạch, nhưng không được làm hại đến mạng sống của chúng, vì còn phải giữ giống để đẻ tiếp.
Cướp kén xong chưa xong, còn phải lột từng sợi tơ trên kén xuống, cân ký tính điểm.
Đoạn Phong chủ của Thiên Xu phong nhíu mày nhẹ một cái.
Lột tơ từ trước tới giờ đều là sở trường nhà Vô Vi, kiểu như "chuyên gia tằm tơ học".
Còn bên Lang Ẩn thất phế? Thôi khỏi nói, tên môn thi nghe còn chưa nghe bao giờ!
Công bằng cái nỗi gì! Rõ ràng mấy vị trưởng lão sốt ruột san điểm mà!
Sài lão đầu trợn mắt, miệng muốn mắng thành cái gáo, nhưng cuối cùng vẫn là... nén lại.
Phượng Khê cũng chẳng có ý kiến gì.
Với cường giả thật sự, chưa bao giờ sợ nội dung thi đấu. Ngươi vẽ sân, ta xuống đá.
Cả nhóm nhanh chóng đến khu rừng dâu.
Phượng Khê vừa nhìn thấy dâu tằm treo lủng lẳng trên cành, mắt sáng như đèn pha!
Dâu tằm chín đỏ mọng, trông ngon muốn xỉu!
Nàng lập tức thấy mấy ông trưởng lão này cũng không tệ lắm đâu nha!
Ván đầu đã cho tụi nàng ăn củ sen Cửu Trản Kim Liên với hạt sen Tu Di, ván này lại bonus nguyên combo dâu tằm chín cây.
Tuyệt vời ông mặt giời!
Quá sức hiếu khách! Nhiệt tình không để đâu cho hết!
Lúc này, Thái Ngũ trưởng lão đóng trận pháp quanh rừng dâu, kén bắt đầu động đậy trên cành cây.
Vô Vi thất tử vốn đã lăn lộn vụ này mấy lần, vô cùng thành thạo, lập tức chia nhau ra chờ chặn cửa mấy cái kén sắp nở.
Còn Phượng Khê thì kéo cả đám Quân Văn tiến thẳng vào khu rừng sâu hơn.
Nàng bĩu môi nhẹ cái, mấy người còn lại lập tức hiểu ngay, bắt đầu… hái dâu tằm.
Mỗi tội, dâu tằm này hái không khéo là nát bấy liền.
Nhưng đối với đám tu sĩ như họ, kiểm soát chút ma khí là chuyện nhỏ như con thỏ.
Tư Đồ Thú và Đào Song Lâm liếc nhau, bọn họ tuy cảm thấy Phượng Khê đang làm trò mèo, nhưng cũng không dám cãi.
Sài lão đầu thì leo tọt lên cây dâu, vừa ngồi vắt vẻo trên cành vừa hái vừa… ăn tại trận.
Dù sao cũng có "cái cào kiếm tiền" làm chủ lực rồi, ông chỉ ngồi chờ chia chác là được!
Phượng Khê thì lượn quanh quan sát mấy cái kén đang động đậy.
Một cái trong số đó đã bắt đầu nứt rồi, sắp ra hàng.
“Rắc!” — bướm tiên Thiên Cẩm vừa ló đầu ra thì ngửi thấy mùi đan dược nồng nặc mùi... xuân tình!
Kén có thể ăn sau, sinh con đẻ cái mới là chuyện gấp!
Thế là nó vứt luôn cái kén, phóng đi tìm bạn đời!
Phượng Khê nhẹ nhàng gom cái kén rỗng vào nhẫn trữ vật, tay vẫn cầm một viên đan dược tròn vo.
Loại này gọi là "Đa Tử Đa Phúc Đan", vốn chuẩn bị cho Tử Kỳ long ngư dùng.
Cơ mà long ngư quý quá, nàng chưa dám thử, giờ gặp dịp thì... thử luôn trên đám tằm.
Kết quả: quá hiệu quả!
Liên tiếp những cái kén khác cũng nứt ra, bướm tiên Thiên Cẩm vừa chui ra đã “say tình”, mỗi con một kiểu, đứa thì lao đi yêu nhau tại chỗ, đứa thì ghét lấy cận huyết liền bỏ xứ tìm tình yêu xa.
Phượng Khê nhẹ nhàng thu hết kén vào nhẫn, tay không dính bụi.
Sài lão đầu đang ăn dâu suýt rớt khỏi cành!
Nha đầu này làm kiểu gì vậy?!
Cho tằm ăn thuốc gì mà tụi nó mất trí luôn vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-495.html.]
Một cái tiểu nha đầu mà dám xài loại thuốc này, quá là không biết e thẹn!
Phượng Khê thấy ông nhìn chằm chằm thì quay lại hỏi:
“Lão gia tử, người muốn viên này hả? Chẳng lẽ muốn… tìm kiếm mùa xuân thứ hai?”
Sài lão đầu tức tới tím mặt!
Vung tay định phạt, ai dè Phượng Khê đã lăn ra giả ngã:
“Không tìm thì thôi, làm gì dữ vậy?!
Ta hảo tâm tặng thuốc mà bị nói như quỷ ăn tim!”
Sài lão đầu cắn răng: Hảo tâm cái đầu ngươi, toàn tâm đen!
Phượng Khê thấy ông rảnh quá sinh sự, bèn quăng luôn cho ông một viên đan, bắt đi làm việc.
Sài lão đầu đầu tiên là không muốn, nhưng nghĩ đến nếu thắng sẽ có cả trăm triệu ma tinh, bèn cắn răng xắn tay vào cuộc.
Phượng Khê phát hiện mấy con bướm tiên Thiên Cẩm này cũng biết… chọn giống tốt để sinh sản, phần lớn đều bay về phía ngoài rừng kiếm “người yêu xa”, không dây dưa với “họ hàng gần”.
Không sao, kệ chúng nó bay, lột tơ mới là khâu đau đầu.
Nếu mà có cái tay của bàn tay nhỏ thì nàng làm một mình cũng xong.
Mà nếu vòi quái vật ở đây thì tốt, tên đó có cả trăm cái tay!
Xa xa, trong sông ngầm, vòi quái vật đột nhiên hắt xì một cái.
Bà nội nó! Ai lại nhắc đến ta nữa vậy?!
Chắc không phải lão già đó thì cũng là con nhãi đó! Không có ai là người tốt!
Tay ta đau quá… mới mọc lại xong!
editor: bemeobosua
Phượng Khê nghĩ hồi cũng không ra cách nào nhanh hơn, bèn hỏi Sài lão đầu:
“Ông có mẹo nào không?”
Sài lão đầu ngáp cái rõ dài:
“Ta sống cả đời chẳng đụng cái vụ mệt xác này, biết khỉ gì mà chỉ!
Ta thấy ngươi đừng mơ mẹo vặt nữa, lo mà lột tơ thật đi!”
Phượng Khê thấy ông vô dụng, bèn lôi ra vài cái kén bảo Quân Văn và mấy người thử tay nghề.
Lột tơ là việc đòi hỏi tỉ mỉ, đám này chưa từng làm, kết quả… rối như bòng bong.
Kéo dài nhất cũng chỉ được hai thước là đứt ngang.
Cái kiểu này thì thua là cái chắc!
Tư Đồ Thú vừa làm vừa lầm bầm: “Cái trò này tỉ mỉ vậy, sợi thì mỏng như tóc, đứt cái rụp, đúng là không phải việc của người làm!
Ta thấy mấy ông trưởng lão chẳng muốn cho chúng ta thắng đâu…”
Phượng Khê đột nhiên cắt lời:
“Huynh vừa nói gì đó?”
Tư Đồ Thú tưởng mình lỡ lời, lí nhí nhắc lại.
Phượng Khê mắt sáng như sao: “Đúng rồi! Sư huynh nói đúng lắm, này không phải việc người làm!”
Phượng Khê lập tức sai Quân Văn bắt vài con bướm tiên Thiên Cẩm đang đắm chìm trong tình yêu, ép ký khế ước!
Bình thường ma trùng rất khó thu phục, nhưng mấy con đang yêu này thì đầu toàn ý định sinh con, chẳng nhớ phải phản kháng gì cả!
Sau khi ký xong, nàng cho chúng uống thuốc giải để tỉnh lại.
Vừa tỉnh, chúng định cá ch/ết lưới rách thì Phượng Khê nói:
“Chỉ cần các ngươi giúp ta lột tơ, ta liền thả các ngươi tự do, còn tặng thêm cho các ngươi ít kén tằm nữa.
Sống nhăn răng vẫn hơn là ch/ết uổng mạng, cớ gì phải liều mình đi tìm ch/ết chứ……”
Lũ bướm tiên Thiên Cẩm linh trí không cao, rất nhanh đã bị Phượng Khê dỗ ngọt tới ngu người.
Chúng nó vui vẻ bắt đầu dệt tơ làm việc.
Kén tằm vốn là do chúng nó làm ra, chẳng ai hiểu rõ cách lột tơ bằng chúng nó cả.
Chúng lột tơ ra xong, bên Quân Văn chỉ cần quấn tơ lên con thoi là xong, đúng là chủ động tay, nhẹ nhàng chơi một ván!
Bên kia, Vô Vi thất tử cũng đang bận rộn thu gom kén tằm.
Bọn họ tin tưởng tràn trề.
Ngày thường công việc này vốn đã do bọn họ phụ trách, nếu lần này mà làm hỏng, thì đừng mơ sống yên ổn!
Tốc độ của họ cũng cực kỳ nhanh nhẹn, bướm tiên Thiên Cẩm vừa mới phá kén chui ra, lập tức bị họ bắt lấy, đập cho hôn mê, rồi thu kén vào túi sạch sẽ.
Thế nhưng, ngay lúc mọi chuyện đang tiến hành hết sức thuận lợi, đột nhiên trong rừng sâu vang lên tiếng vù vù, vô số bướm tiên Thiên Cẩm từ trong đó bay vọt ra.
Thấy bạn lữ mình “chế/t sạch” nằm dưới đất, đám này mắt đỏ au như m/áu, rít lên phẫn nộ, lao thẳng về phía Vô Vi thất tử…