Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 499

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

499. Kích trống truyền hoa.

Thái Nhất trưởng lão công bố nội dung vòng thi thứ ba:

“Kích trống truyền hoa.”

Phượng Khê nghe cái tên liền sững người, kích trống truyền hoa? Nghe sao mà mềm mại quá vậy!

Nàng đảo mắt, thật muốn nghe thử xem “kích trống truyền hoa” là kiểu tỷ thí gì.

Thái Nhất trưởng lão tiếp lời:

“Thấy rừng đào phía xa kia không? Giờ đang đúng mùa Kim Tuyến Đào nở rộ.

Loại đào này khá đặc biệt, không thể nhờ ong bướm thụ phấn tự nhiên, mà phải do người làm thủ công.

editor: bemeobosua

Việc cần làm là tìm hoa đực, ngắt xuống, rồi rũ phấn hoa lên hoa cái.

Một khi thụ phấn thành công, hoa lập tức kết trái.

Đây là hoa.

Còn kia là Tam Sinh cổ.

Trống này không có dùi, chỉ có thể dùng thần thức để kích hoạt.

Nội dung cụ thể là: người đầu tiên gõ vang Tam Sinh cổ bằng thần thức, sau đó lập tức vào rừng đào hái hoa đực để thụ phấn. Về đến nơi, người thứ hai lại gõ trống, tiếp tục như thế…

Nhớ kỹ, mỗi người mỗi lượt chỉ được hái một đóa hoa đực.

Thời gian giới hạn ba canh giờ. Cuối cùng, đội nào khiến rừng đào kết được nhiều quả nhất là đội thắng.”

Điểm khó của vòng này nằm ở ba chỗ:

Thứ nhất, hoa đực và hoa cái rất giống nhau. Nếu không có kinh nghiệm hoặc quan sát không tỉ mỉ, sẽ không thể nhận ra.

Thứ hai, Kim Tuyến Đào không phân biệt người quen hay lạ. Hễ có người đến gần là tấn công ngay.

Ngoài ra, phấn hoa của nó có độc, hít phải sẽ khiến thần thức rối loạn, thậm chí ngất xỉu.

Thứ ba, nếu thần thức không đủ mạnh, việc gõ vang Tam Sinh cổ quả thực như với tay hái sao.

Bảy vị Thái Thượng trưởng lão cùng Vô Vi thất tử đều rất tự tin sẽ thắng.

Xét về kinh nghiệm, Vô Vi thất tử lâu nay vẫn phụ trách thụ phấn cho Kim Tuyến Đào, có thể nhanh chóng phân biệt hoa đực.

Xét về tu vi, họ vượt xa Lang Ẩn thất phế.

Xét về thần thức, bọn họ cũng tự thấy hơn Lang Ẩn thất phế mấy bậc. Hơn nữa, họ đã quen dùng Tam Sinh cổ để luyện thần thức, quá quen đường, quá rành nghề.

Nếu tới trận này còn thua nữa thì đừng gọi là Vô Vi thất tử nữa, gọi là “Vô Dụng thất tử” cho rồi!

Phía Lang Ẩn thất phế, trong lòng Tư Đồ Thú và mấy người đều thấy không yên.

Bởi vì Thái Nhất trưởng lão nói mỗi người chỉ được hái một đóa hoa đực.

Vòng này khảo nghiệm chính là thực lực trung bình của cả đội.

Đội trưởng dù có nhiều mưu kế, hình như cũng không giúp gì được!

Lão Sài liếc nhìn Phượng Khê một cái, thầm nghĩ: Nha đầu ch/ết tiệt kia, kế sách lần này thất bại rồi chứ gì?!

Phượng Khê cũng không ngờ Thái Nhất trưởng lão lại chọn kiểu thi này. Nếu biết trước, nàng đã bao sân luôn cho rồi!

Nàng còn chưa kịp nghĩ kế, Thái Nhất trưởng lão đã dẫn mọi người tới trước rừng đào.

Hai đội chia làm hai bên, Tam Sinh cổ được đặt ở rìa rừng.

Thái Nhất trưởng lão ra hiệu: bắt đầu!

Bên Vô Vi thất tử, Xích Diện bước lên, hít sâu một hơi, vận thần thức thật mạnh đập lên Tam Sinh cổ.

Cộc! Cộc! Cộc!—trống lập tức vang lên.

Sau đó, hắn nhanh chóng lao vào rừng đào.

Phía Phượng Khê, nàng cử Quân Văn là người đầu tiên ra trận.

Trước đây Quân Văn từng luyện qua kỹ thuật tấn công bằng thần thức, dù hơi hồi hộp, nhưng sau vài lần thử vẫn thành công gõ vang Tam Sinh cổ.

Các vị Thái Thượng trưởng lão có chút bất ngờ. So với Huyết Vô Ưu, tên Huyết An Phương này chẳng có biểu hiện gì, không ngờ thần thức lại không hề yếu.

Quân Văn vừa bước vào rừng đào thì trợn tròn mắt!

Trong mắt hắn, mọi bông hoa đều giống hệt nhau, căn bản không phân biệt được hoa đực hoa cái!

Hơn nữa, vừa tới gần là cây đào tấn công ngay, hắn vừa né vừa phải dùng ma khí bảo vệ để tránh trúng độc.

Đúng lúc đang luống cuống, ngọc bài thân phận rung lên, vang lên giọng Phượng Khê:

“Ca, huynh mặc kệ đúng sai gì hết, cứ chặt một đoạn cành cây, rồi từ từ tìm hoa đực trong đó.”

Quân Văn: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-499.html.]

Chặt cây tìm hoa, kiểu này ổn không vậy?!

Nhưng nghĩ lại, trong quy tắc hình như không cấm cách này!

Thế là Quân Văn thẳng tay c.h.é.m một cành đào, mắt mở to nhìn xem đâu là hoa đực.

Các Thái Thượng trưởng lão: “…”

Thái Thất trưởng lão, người phụ trách rừng đào, suýt chút nữa tức đến nổ mũi!

Ngày thường một chiếc lá rụng ông cũng xót, vậy mà tên Huyết An Phương này dám c.h.é.m cả một cành cây!

Những người khác cũng đều ngây ra. Nghe nói trước đây Huyết Phệ Hoàn từng vì lười hái đào mà chặt cả cành cây mang về. Xem ra nhà họ Huyết quả nhiên gia phong thâm hậu!

Quân Văn soi tới soi lui, mắt muốn mù mà vẫn không tìm ra hoa đực.

Trong khi đó, bên Vô Vi thất tử đã truyền trống tới người thứ năm.

Phượng Khê lại nhắn:

“Ca, sao huynh cứng đầu thế? Tìm không ra thì tiếp tục chặt cây đi!

Các trưởng lão xót rừng, tự khắc sẽ chỉ cho huynh cách phân biệt hoa đực!”

Quân Văn hoàn toàn bái phục tiểu sư muội nhà mình!

Trong khoản gây rối thiên hạ, nàng mà xếp thứ hai thì không ai dám giành hạng nhất!

Thế là hắn lại chặt tiếp một cành, lần này chọn đúng cành nhiều hoa nhất!

Tất nhiên, cây đào không dễ cho chém. Nhưng Quân Văn đã nhiều lần bị Phượng Khê hành hạ, nên né chiêu cũng không quá khó.

Thái Thất trưởng lão tức đến suýt phun má/u!

Ông nghiến răng quát:

“Ngươi mù à?! Không thấy cành bên tay trái, chỗ phân nhánh đầu tiên có bông đào khác biệt sao?

Đó chính là hoa đực! Mau hái xuống!”

Quân Văn tập trung nhìn kỹ, quả nhiên thấy bông đào kia có cánh hoa màu vàng nhạt, hơi phập phồng. Thì ra điểm khác nhau là ở đó!

Hắn nhanh chóng hái hoa đực, tìm được vài đóa hoa cái để thụ phấn.

Lúc thụ phấn, cây đào không còn tấn công nữa.

Một hoa đực chỉ thụ phấn được 5–6 hoa cái. Xong việc, Quân Văn tức tốc quay về.

Về đến nơi, hắn kể lại phát hiện cho cả đội nghe.

Người tiếp theo là Dạ Tuân.

Dạ Tuân đã sớm dồn sẵn một bụng tức. Sau vài lần thử cũng gõ vang Tam Sinh cổ, rồi xông vào tìm hoa đực.

Phượng Khê lúc này còn chắp tay hành lễ với Thái Thất trưởng lão, cười tủm tỉm:

“Đa tạ trưởng lão đã chỉ đường dẫn lối!”

Thái Thất trưởng lão: “…”

Ông tự nhủ: Dù Lang Ẩn thất phế có học được cách phân biệt hoa đực, thì cũng phải thua thôi!

Nhưng thực tế không như vậy.

Đến khi “gậy tiếp sức” truyền tới tay lão Sài, bên Vô Vi thất tử đã chạy được ba lượt!

Lão Sài làm một hớp rượu, bắt đầu gõ trống.

Không vang.

Lại làm thêm ngụm nữa, cuối cùng trống mới vang.

Ông lảo đảo vào rừng đào.

Vạn phong chủ ở Thiên Quyền phong chỉ biết nhắm mắt quay đi.

Vị sư đệ này bao nhiêu năm rồi vẫn chẳng khá lên chút nào! Từ nhỏ đã là phế vật, giờ thành lão phế vật!

Lão Sài tốn một lúc mới tìm được một hoa đực, xong thụ phấn rồi lại lảo đảo trở về.

Tốc độ gần như y hệt Tư Đồ Thú.

Một trò đánh lừa thật giả khó phân.

Tiếp theo là đến lượt Phượng Khê.

Nàng dồn thần thức, hóa thành một cú gõ cực mạnh, nện thẳng lên Tam Sinh Cổ.

"Đùng!"

Âm thanh vang trời, suýt chút nữa khiến người xung quanh thủng màng nhĩ!

Phượng Khê: “……”

Rõ ràng ta mới dùng có nửa sức mà?

Loading...