Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 500
Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
500. Tựa như một con ngỗng trắng
Cái trống Tam Sinh này đúng là hàng kém chất lượng.
Ta mới khẽ gõ một chút, mà đã long trời lở đất thế này, chứ nếu ta gõ thật sự, chẳng phải gõ một hồi là nổ tung luôn rồi sao?
Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ miên man, sau khi đánh vang trống, nàng lập tức tiến vào rừng đào.
Mà phải nói, rừng đào này cảnh đẹp thật đấy!
Phượng Khê gọi lớn với Quân Văn:
“Ca, lấy Lưu Ảnh Thạch ra giúp muội chụp kiểu kỷ niệm đi!”
Vừa nói, nàng vừa tạo dáng thật chuyên nghiệp.
Quân Văn như ma xui quỷ khiến, ngoan ngoãn lấy Lưu Ảnh Thạch ra quay phim, còn cẩn thận chọn góc quay.
Đám Thái thượng trưởng lão: “……”
Lão Huyết gia rốt cuộc từ đâu moi ra được con nhóc điên này vậy?
Ngay cả Sài lão đầu, người luôn bị chê là không đứng đắn, giờ cũng phải im bặt sững sờ.
Hai đứa nhỏ này có nhớ ra là mình đang thi đấu không thế?
Lúc này, Phượng Khê nhìn mấy cây đào gần đó, nghiêm túc nói:
“Các ngươi rải ít cánh hoa xuống phối hợp cho ta tạo không khí đi!”
Mấy cây đào: “……”
Ngươi nói phối hợp là phối hợp à? Ngươi là cái thá gì chứ?
Thấy cây đào không động đậy, nàng lập tức lôi từ nhẫn trữ vật ra...
…Một cây dâu tằm to tổ chảng.
Chính là cái cây dâu đã từng cho Thiên Cẩm Hoàng Nga ẩn thân!
editor: bemeobosua
Đối với kiểu người "gặp gì vặt đấy" như nàng, lẽ nào lại bỏ phí? Hồi đó thấy không ai trông liền tiện tay thu luôn.
Phượng Khê vác cây dâu tằm lên vai, mặt lạnh nhìn đám cây đào:
“Phối hợp không? Không phối hợp thì đừng trách ta khiến các ngươi rụng sạch hoa trên người!”
Mấy cây đào: “……”
Đám Thái thượng trưởng lão: “……”
Phượng Khê hừ lạnh:
“Ta đếm đến ba, nếu còn không nghe lời thì đừng trách ta ác!”
“Một, hai, ba…”
Lời vừa dứt, một cây đào gần đó lập tức bắt đầu run rẩy, cánh hoa ào ào rụng xuống như mưa.
Nó cũng đâu muốn đâu, khổ nỗi nó gần nhất, không rụng thì chẳng phải ăn đòn đầu tiên sao?
Nó run, thế là mấy cây còn lại cũng bắt đầu rụng theo.
Vậy là, Quân Văn ghi lại toàn bộ cảnh tượng huyền thoại này bằng Lưu Ảnh Thạch.
Phượng Khê nhỏ xíu vác cây dâu tằm to tướng trên vai, cười rạng rỡ giữa trận mưa hoa rực rỡ.
Một lúc sau, nàng nhìn mấy cây đào, chậc lưỡi:
“Ta cứ tưởng các ngươi không hiểu tiếng người, ai dè hiểu đấy chứ!”
“Thế thì dễ rồi, tự thụ phấn cho nhau đi nào!”
“Đường đường là cây đào, không lẽ còn không phân nổi đâu là đực, đâu là cái? Ta đây là vì tốt cho các ngươi thôi, khác cây thụ phấn mới hiệu quả!”
Đám cây đào không biết có phải vừa bàn bạc nội bộ xong không, đột nhiên tỏa ra một mùi hương nồng nặc, độc tính cực mạnh!
Phượng Khê chớp chớp mắt, đưa tay che đầu như thể sắp trúng độc.
Mấy cây đào thấy thế càng tăng cường "xuất khí"!
Thế nhưng, dù nàng ra vẻ sắp xỉu, thì vẫn đứng đó không hề hấn gì.
Bực quá, chúng bèn liên thủ với những cây xung quanh, bao gồm cả cây đào bên phía Vô Vi thất tử, cùng nhau... phun độc.
Đến lượt Thanh Diện vào rừng, vừa bước chân vào đã bị làn khí độc vây kín.
Dù hắn có dùng ma khí hộ thân, nhưng vẫn không đủ, bất cẩn hít phải một ngụm lớn.
Rồi... rụp, ngã gục ngay tại chỗ.
Xích Diện và đám người vội lao vào kéo hắn ra ngoài cấp cứu.
Cũng may độc của đào vàng không mạnh, sau khi uống giải dược, Thanh Diện tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã thấy ánh mắt bất mãn của mấy sư huynh sư tỷ xung quanh, hắn giận đến nghiến răng.
Hôm nay đúng là xui tận mạng!
Trận pháp thì lạ hoắc, lúc nãy thì bị bướm tiên Thiên Cẩm cắn mấy phát, giờ lại bị cây đào ám!
Hắn nghiến răng bò dậy, vì chưa hoàn thành nhiệm vụ "gõ trống truyền hoa", đành phải quay lại làm lại.
Sau khi gõ trống bằng thần thức, hắn tiếp tục bước vào rừng đào...
Còn Phượng Khê, đã chơi chán rồi.
Nàng vác cây dâu tằm ném thẳng vào một cây đào gần đó.
Tất nhiên, nàng cố ý "ném lệch", chỉ quật gãy vài cành.
“Không chịu nghe lời đúng không? Không dạy dỗ thì tưởng ta dễ dãi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-500.html.]
Chọc ta điên lên thì ta chặt sạch các ngươi bây giờ!
Không có mấy đứa ngốc tử giúp các ngươi thụ phấn, chẳng phải mấy năm nay vẫn sinh sản tốt đấy thôi?
Bày đặt quen thói lười biếng! Mau! Nhanh lên!”
Mấy cây đào tủi thân, bất đắc dĩ bắt đầu thụ phấn lẫn nhau.
Cây cao quá với không tới thì phải "nhón chân" cho bằng được.
Không với nổi thật thì... tự mình thụ phấn cho mình!
Chứ không thì làm sao mà qua ải? Con nhóc này chơi thật đấy!
Bảy vị thái thượng trưởng lão: “……”
Cái gì? “Mấy đứa ngốc” là chỉ chúng ta hả?!
Cây đào có thể tự thụ phấn từ lâu rồi, vậy thì bao năm nay bọn ta bận rộn làm gì?!
Không lẽ đúng là ngốc thật sao?!
Rõ ràng sư phụ bảo thế mà!
Phượng Khê lại tiếp tục dọa nạt mấy cây đào khác, lần này dễ hơn nhiều, có tiền lệ rồi mà.
Đến khi xử lý xong hết khu vực mình phụ trách, nàng mới từ tốn hái một bông hoa đực, rồi thong dong đi ra khỏi rừng đào.
Nàng tươi cười với Quân Văn và mọi người:
“Còn lâu mới hết ba canh giờ, chúng ta ăn uống bổ sung thể lực đi!”
Nói xong, nàng bày ra mấy hộp cơm lớn nhỏ, nhiệt tình mời luôn cả mấy vị trưởng lão:
“Tới, ăn chung chút cho vui!”
Bảy vị thái thượng trưởng lão tức đến nghẹn họng!
Cục diện này, hỏng rồi!
Càng nghĩ càng uất!
Tại sao nha đầu Huyết Vô Ưu kia lại có thể nghĩ ra mấy cách đầu cơ trục lợi như vậy?
Còn đám đệ tử của bọn họ thì ngu ngốc như heo?!
Phế vật! Toàn là phế vật!
Họ bèn lấy cớ ra một góc bàn bạc đối sách.
Thái Ngũ trưởng lão nói:
“Ta nói thật, đừng quan tâm sĩ diện làm gì, biến luôn thành mười trận sáu thắng đi! Bây giờ xong ba trận rồi, còn bảy trận cứ đấu tay đôi!”
“Ta không tin Thanh Diện bọn họ tu vi cao như thế lại thua cho mấy đứa nhóc đó?!”
Thái Nhất trưởng lão hơi ngập ngừng:
“Làm thế thì có hơi ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, thắng không quang minh chính đại.”
Thái Tứ trưởng lão lên tiếng:
“Chúng ta chỉ làm theo di ngôn của sư phụ, cũng là bất đắc dĩ, chắc không ai trách đâu.”
Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý, lúc này đừng nói chuyện danh dự nữa!
Thái Nhất trưởng lão thở dài:
“Thôi thì cứ làm vậy.”
Khi họ trở lại, Phượng Khê và nhóm người đã kính rượu từng vị phong chủ một vòng.
Nhìn không kỹ còn tưởng đám người này đang đi... picnic cơ đấy!
Mấy vị trưởng lão nghiến răng ken két: “Cứ cười đi, lát nữa sẽ tới lượt ngươi khóc!”
Rốt cuộc, ba canh giờ đã trôi qua.
Vô Vi thất tử giờ thành Vô dụng thất tử!
Cảm giác của họ giống như dồn toàn lực tung một cú đấm… rồi đ.ấ.m trúng cái gối bông.
Nghẹn! Nhịn! Uất ức!
Đồng thời, trong lòng họ vẫn thấy rất không cam tâm!
Tất cả là tại nha đầu Huyết Vô Ưu đó mưu mô tính toán, nếu không thì bọn họ tuyệt đối không thể thua!
Thế mà Phượng Khê còn tươi cười hớn hở nói:
“Các ngươi có phải đang thấy thua thiệt không?
Thế đã ngẫm kỹ xem nội dung trận tỷ thí này có công bằng hay chưa?
Lúc có lợi cho các ngươi thì vờ như không thấy, cứ thế làm ngơ.
Tới khi thua, lại quay sang đổ lỗi cho người khác?
Chúng ta, bảy kẻ phế vật của Lang Ẩn thì khác. Từ trước tới nay đều là tự mình tìm nguyên nhân!
Cho nên, dù hiện tại tu vi của chúng ta không bằng các ngươi, nhưng đã định sẵn sau này chúng ta sẽ đi xa hơn!
editor: bemeobosua
Chính chúng ta mới là những cường giả thật sự!”
Nói xong, Phượng Khê khoanh tay đứng thẳng, thần thái ung dung.
Quân Văn thấy vậy, cũng liền thẳng lưng đứng dậy.
Tư Đồ Thú và mấy người khác cũng vội vàng bắt chước, đứng nghiêm trang theo.
Sài lão đầu nhìn mà thấy tụi nhỏ này ngây thơ quá chừng, uống một hớp rượu, rồi... ngẩng đầu ưỡn ngực, trông cứ như một con ngỗng trắng!