Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 502

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

502. Cứ như thanh kiếm rời vỏ, lưỡi sắc phơi ra ánh sáng!

Từ trước đến giờ, Tử Diện với Thanh Diện vẫn luôn chẳng ai phục ai, mỗi bên đều nghĩ mình dư sức đè đầu cưỡi cổ đối phương.

Giờ Thanh Diện thua rồi, Tử Diện lập tức cảm thấy thời cơ của mình đã đến!

Chỉ cần hắn thắng trận này, sau này Thanh Diện gặp hắn chỉ có thể ngậm ngùi cúi đầu, không dám hó hé nửa lời!

Tử Diện tự tin tràn trề.

Trong số bảy người phế vật của bên kia, bất kể ai bước lên, hắn cũng chắc chắn đánh bại dễ như trở bàn tay!

Hắn không ngu đến mức lặp lại sai lầm của Thanh Diện!

Trừ phi trận đấu kết thúc, bằng không dù Huyết Vô Ưu có múa mép nói gì đi nữa, hắn cũng không đời nào rút lui!

Lúc này, Sài lão đầu đoán rằng Phượng Khê sẽ để hắn ra sân. Dù gì chỉ cần thắng trận này, bọn họ cũng đã nắm thế hòa, giành lại quyền chủ động.

Ai ngờ Phượng Khê lại quay sang Đào Song Lâm, nhẹ nhàng nói:

"Đào sư huynh, ván này huynh lên nhé!"

Đào Song Lâm nuốt nước bọt cái ực. Trong lòng thầm than: Tiểu sư muội đúng là chân ái… chỉ có với hắn với Tư Đồ Thú là thật lòng!

Mấy việc cực khổ, nguy hiểm, hèn hạ, có ch/ết cũng phải đùn cho bọn hắn làm hết!

Vận may hôm nay đứng về phía Tư Đồ Thú, hắn rơi vào tổ quạ.

Vừa nãy chiêu đó chỉ dùng được một lần, người ta đâu có dễ gì mắc mưu lần hai!

Thôi cũng đành. Dù có thua cũng không nhục, miễn là dốc hết sức là được!

Tử Diện ngạo mạn hơn cả Thanh Diện, ngẩng cằm nói:

"Cho ngươi ba chiêu, ra tay đi!"

Đào Song Lâm vừa định học theo Tư Đồ Thú, từ chối khéo thì đã nghe Phượng Khê nói xen vào:

"Người ta Thanh Diện nhường ba chiêu, huynh cũng nhường ba chiêu? Không thấy ngượng à? Làm cho tròn năm chiêu luôn đi!"

Tử Diện biết rõ Phượng Khê đang khích tướng, nhưng vẫn lạnh lùng nhếch mép:

"Năm chiêu thì năm chiêu, ra tay đi!"

Đào Song Lâm hít sâu một hơi, khởi thế tấn công.

Không nói thì thôi, vừa đánh thật sự ép Tử Diện lùi lại mấy bước.

Đoạn phong chủ và các vị khác cũng có chút kinh ngạc, đám đồ đệ thân truyền này dạo gần đây thực lực có vẻ lên tay thấy rõ!

Tử Diện cũng hơi giật mình, nhưng rồi nhanh chóng trấn định lại.

Dù thực lực có mạnh hơn hắn tưởng một chút thì cũng không phải là đối thủ của hắn.

Quả nhiên, chỉ cần hắn phản công, Đào Song Lâm lập tức rơi vào thế yếu, thất bại chỉ còn là vấn đề thời gian.

Ngay lúc đó, Phượng Khê lại hét to:

"Khoan đã, dừng tay! Ta có chuyện muốn nói!"

Tử Diện đúng là dừng tay thật. Hắn cũng muốn xem lần này con nhỏ kia lại giở trò gì. Dù nàng ta có nói văng mạng thì hắn cũng không thèm tin nữa!

Phượng Khê vẫn xài lại bài cũ, bảo trong tay áo Tử Diện có độc phấn.

Tử Diện như đang xem khỉ múa, cười lạnh:

"Huyết Vô Ưu, trò này vô dụng với ta! Ngươi còn gì, cứ việc lôi hết ra đi!"

Phượng Khê làm vẻ mặt thất vọng:

"Xem ra chiêu này xài được một lần thôi, huynh đúng là thông minh hơn Thanh Diện nhiều!"

Tử Diện rất hưởng thụ câu này.

Nghe đối thủ khen mình thông minh hơn đồng đội, cảm giác đúng là đắt giá!

Phượng Khê vẫn chưa thôi lảm nhảm:

"Tuy không phải độc phấn, nhưng ta nghi huynh dùng phù chú, pháp bảo linh tinh, nói chung là gian lận!"

Tử Diện khinh bỉ nhìn nàng:

"Ngươi ngoài mấy trò lừa con nít này thì còn gì nữa? Nói gì ta cũng không mắc mưu đâu…"

Câu còn chưa dứt thì sau lưng đột nhiên có sát khí ập tới!

Hắn phản xạ nhanh nhảy bật về phía trước, tránh được đòn đánh lén.

Ngoảnh lại, thì ra kẻ đánh úp chính là Đào Song Lâm!

Tử Diện còn đang tức lồng lộn thì Phượng Khê đã tươi cười ngọt ngào:

"Ui da, huynh bị đánh ra khỏi vòng rồi! Thua rồi nha!"

Thì ra vừa nãy nàng cố tình câu giờ, Quân Văn đã lặng lẽ ra hiệu cho Đào Song Lâm hành động.

Phải nói rằng, sau thời gian tiếp xúc, giữa họ đúng là bắt đầu ăn ý.

Đào Song Lâm vừa thấy ánh mắt Quân Văn, lập tức hiểu Phượng Khê đang cố ý thu hút sự chú ý của Tử Diện để tạo cơ hội cho mình ra tay.

Vậy là hắn lặng lẽ vòng ra sau lưng Tử Diện, tung một đòn chí mạng.

Tử Diện vì không muốn bị thương nên chỉ có thể né tránh, và thế là bị tính là thua.

Tử Diện giận run cả người:

"Các ngươi gian lận! Các ngươi dùng mưu mẹo! Cái này không tính!"

Phượng Khê nhướn mày cười toe toét:

"Bọn ta có phạm quy đâu? Sao lại không tính? Trách thì trách huynh ngu, tu vi có mà đầu óc không có!

Thanh Diện người ta dù sao cũng là lần đầu bị lừa, bị chơi một cú còn có thể hiểu được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-502.html.]

Còn huynh? Đã có người làm mẫu mà còn dính chiêu. Vậy chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ huynh ngạo mạn, đầu óc ngắn!

Cho nên ta thu lại lời vừa rồi, thật ra Thanh Diện thông minh hơn huynh nhiều! Huynh mới là đứa ngu nhất trong đám!"

Tử Diện tức đến đỏ mắt, phát ra một tiếng "ngạnh", rồi hôn mê ngay tại chỗ!

Phượng Khê lắc đầu cảm thán:

"Ta nói có mấy câu thôi mà đã xỉu? Tâm lý yếu dữ vậy!"

Thái Nhất trưởng lão suýt nữa bị nghẹn mà ngất theo!

Tại sao lũ đồ đệ mình dạy dỗ kỹ lưỡng lại đứa sau ngu hơn đứa trước?!

Ngày thường nhìn cũng thông minh mà!

Thật ra, chuyện này chẳng liên quan gì đến thông minh.

Vô Vi thất tử quanh năm tu luyện trong đất tổ Vô Vi, hầu như không tiếp xúc người ngoài.

Đụng cái là gặp ngay Phượng Khê, cái hố động biết đi, không bị chơi mới là lạ!

Lúc này, Thanh Diện trong lòng cũng hơi không thoải mái.

Tử Diện, ngươi không phải gọi ta ngu hả?

Giờ ngươi cũng bị Huyết Vô Ưu chơi một cú, còn mặt mũi nào nói ta nữa?!

Thậm chí hắn còn thầm mong mấy người còn lại cũng thua nốt, như vậy mọi người đều giống nhau, không ai dám chê ai!

Nghĩ xong lại cảm thấy mình độc ác quá, hận không thể tát mình hai cái.

Chắc chắn là bị Huyết Vô Ưu chọc cho lệch não rồi!

Hắn trừng mắt liếc Phượng Khê một cái.

Phượng Khê thì chẳng thèm để ý, đang cùng Thái Nhất trưởng lão xác nhận kết quả trận thứ năm.

Thái Nhất trưởng lão nghiến răng tuyên bố:

"Trận thứ năm, các ngươi thắng!"

Quân Văn hô vang:

"Thất phế ra trận, địch nhân toàn phế!"

Dạ Tuân và mấy người khác cũng hô theo.

Tư Đồ Thú với Đào Song Lâm hô lớn nhất, như muốn vỡ cả cổ họng!

Hôm nay đúng là thời khắc đỉnh cao trong cuộc đời của bọn họ!

Sài lão đầu thì không hô, vì thấy kiểu hò hét này ngây thơ quá.

Chỉ có cánh tay phải ông là có ý kiến riêng, giơ hồ lô rượu lên lắc lắc.

Ông nhấc tay trái lên đập cho tay phải một cái, ép nó im miệng.

Ông liếc Phượng Khê, nghĩ thầm:

"Nha đầu ch/ết tiệt này chắc chắn sắp bắt ta lên sân khấu, trận trước thắng rồi, trận sau chỉ là kết thúc màn diễn thôi."

Ai ngờ Phượng Khê quay sang Quân Văn, nói rất nghiêm túc:

"Ca, ván này huynh lên đi! Trận này đánh thật, không chơi đùa nữa!"

Quân Văn lập tức hiểu ý.

Đây là cơ hội thực chiến hiếm có, dù có thua cũng đáng giá.

Vì vậy, hắn khí thế hừng hực đáp:

"Tiểu muội, yên tâm, ca nhất định dốc hết sức!"

Lần này, phía bên kia cử Xích Diện ra trận.

Trong bảy người, Xích Diện có tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất, tính cách cũng trầm ổn nhất.

Cho nên trận then chốt này giao cho hắn là hợp lý.

Hắn cũng đã rút kinh nghiệm từ những người trước, vừa lên sân khấu không dám cuồng ngôn, lễ độ chắp tay chào Quân Văn:

"Xin mời!"

Quân Văn không khách sáo, lập tức ra chiêu.

Ma khí hóa thành đại đao c.h.é.m tới, Xích Diện dùng rìu lớn ma khí nghênh đón.

Xích Diện vốn tưởng có thể dễ dàng phá vỡ chiêu đại đao ma khí kia, nhưng vừa đụng độ với Huyết An Phương liền nhận ra đối phương không phải kẻ tu vi ngang hàng, chênh lệch tới ba đại cảnh giới lận!

Kết quả, đại đao ma khí của hắn chỉ bị giảm đi một chút ánh sáng, rồi lại vòng sang, hóa thành rìu ma khí lớn lao thẳng tới chém!

Xích Diện buộc phải vội vàng rút lui, hóa giải cú bổ ấy…

Đám người đứng ngoài xem trận chiến đều sửng sốt.

Trước đó, Tư Đồ Thú và Đào Song Lâm dù gì cũng là tu sĩ Ma Anh trung kỳ, đánh một trận với Vô Vi thất tử còn có thể hiểu được.

Nhưng cái tên Huyết An Phương này rõ ràng chỉ là Ngưng Khí tầng chín mà thôi, vậy mà lại có sức chiến đấu kinh người như thế?

Chẳng lẽ nhà họ Huyết chuyên sản sinh ra quái vật?

Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, Quân Văn bắt đầu tỏ ra không thể trụ nổi.

Khi mọi người cho rằng trận đấu sắp kết thúc, Quân Văn bất ngờ gọi ra ma kiếm của mình.

Thanh kiếm này do trưởng lão Nam Cung tặng hắn.

Dù hắn vốn thích thanh Kinh Thiên linh kiếm hơn, nhưng vẫn quý trọng ma kiếm này, còn đặt cho nó một cái tên rất ngầu, Động Địa.

Ngay khoảnh khắc Quân Văn rút kiếm, ai nấy đều cảm thấy thiếu niên trước mắt dường như biến thành một người khác.

Cảm giác như kiếm bén rút khỏi vỏ, khí thế sắc bén ngút trời!

Loading...