Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 503

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:11
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

503. Kiếm khí như hồng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi

Đám trưởng lão như Thái Nhất cũng bất ngờ, bởi người Ma tộc rất ít ai tu kiếm đạo, phần lớn chỉ dùng kiếm để ngự kiếm phi hành mà thôi.

Không ngờ Huyết An Phương lại thật sự luyện kiếm.

Mà nhìn dáng vẻ hắn cầm kiếm, lại có chút tư thế của cao nhân…

Quân Văn chưa vội ra tay, mà lên tiếng hỏi:

“Thái Nhất trưởng lão, ta dùng kiếm không tính là mượn ngoại lực chứ?”

Dù biết bản thân khó thắng, nhưng nếu chẳng may thắng thật, lỡ bị nói là nhờ vũ khí ngoại lực thì lại rắc rối!

Dù gì hắn cũng lăn lộn cùng tiểu sư muội lâu như vậy, đến chút ý thức phòng ngừa rủi ro này mà cũng không có thì uổng công theo nàng rồi!

editor: bemeobosua

Thái Nhất trưởng lão lập tức đáp: “Không tính.”

Kiếm tu dùng kiếm, vốn là điều hiển nhiên. Nếu ngay cả đó cũng bị coi là ngoại lực thì chẳng còn ai luyện kiếm nữa!

Quân Văn gật đầu, rồi lại tiếp tục giao chiến với Xích Diện.

Có ma kiếm trong tay, công thế của hắn lập tức trở nên sắc bén, đổi chiêu công thủ linh hoạt uyển chuyển, khiến đám phong chủ như Đoạn Phong Chủ cũng phải gật đầu hài lòng.

Huyết An Phương này đúng là một hạt giống tốt.

Tiềm năng rất lớn.

Xem ra, nhà họ Huyết thật sự có truyền thống ra yêu nghiệt!

Tuy nhiên, người sáng suốt đều thấy rõ: dù thực lực Quân Văn có tăng mạnh sau khi dùng kiếm, hắn vẫn không phải là đối thủ của Xích Diện.

Sự chênh lệch tu vi lớn như một khe sâu không thể vượt qua.

Theo phán đoán của các trưởng lão như Thái Nhất, nhiều nhất Quân Văn chỉ trụ được mười lăm phút nữa. Nhưng nửa canh giờ trôi qua, hắn vẫn kiên trì cầm cự.

Tóc tai ướt đẫm mồ hôi, thỉnh thoảng còn phải há miệng thở dốc mới giữ được hơi thở, thế nhưng từng bước chân của hắn vẫn vững vàng, cho thấy nền tảng rất chắc.

Điều quý giá nhất lại chính là ý chí bền bỉ này.

Đám trưởng lão âm thầm thở dài, bởi họ biết, điều mà Vô Vi thất tử thiếu hụt nhất chính là sự bền bỉ ấy.

Dù Quân Văn cắn răng trụ lại, nhưng cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ thua.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ điều này.

Bao gồm cả chính Quân Văn.

Hắn chỉ có thể đem toàn bộ bản lĩnh mình học được thi triển ra, để tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến.

Được quyết đấu cùng một cao thủ như Xích Diện là cơ hội hiếm có.

Hắn nhất định phải nắm bắt.

Lại thêm mười lăm phút nữa trôi qua, Quân Văn rốt cuộc không trụ nổi.

Hắn không phải kẻ cố chấp, lập tức định mở miệng nhận thua.

Thua vì không bằng người ta, không có gì đáng xấu hổ.

“Ta…”

Hai chữ “nhận thua” còn chưa kịp thốt ra, hắn chợt cảm thấy trong đan điền có một dòng khí ấm bốc lên, sau đó là một luồng căng trướng mãnh liệt.

Gần như theo bản năng, hắn xuất ra chiêu kiếm tinh diệu nhất từ trước tới nay!

Kiếm khí như một dải luyện đỏ rực, bổ thẳng về phía Xích Diện!

Rìu lớn của Xích Diện lập tức bị đánh tan, kiếm khí không hề suy giảm, tiếp tục lao tới!

Xích Diện kinh hãi thất sắc, vội vàng dốc toàn lực nhảy sang một bên, mới miễn cưỡng tránh được đường kiếm ấy.

Kiếm khí thì né được, nhưng… hắn bị đánh văng khỏi vòng!

Mọi người đều ch/ết lặng.

Hiện trường im phăng phắc.

Quân Văn ngơ ngác nhìn ma kiếm trong tay mình.

Ngay cả khi dùng linh kiếm ở Nhân tộc, hắn cũng chưa từng thi triển được một chiêu tinh diệu đến thế.

Chẳng lẽ… hắn thật sự là Ma tộc?

Là con trai thất lạc nhiều năm của Ma hoàng?

Ngay sau đó, hắn lại nhớ đến cảnh tượng trong thời không chi cảnh, khi nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình:

Kiếm khí cuồn cuộn, vô địch thiên hạ!

Quân tử nhất kiếm, thiên hạ khiếp sợ!

Trong khoảnh khắc ấy, hào khí dâng trào, lòng hắn hân hoan không nói nên lời!

Niềm vui này, chắc người khác không thể hiểu được.

Hắn thì vui mừng tột độ, còn đám Xích Diện thì trợn tròn mắt!

Đám trưởng lão như Thái Nhất thì ong ong cả đầu.

Xong rồi!

Hoàn toàn xong đời!

Lang Ẩn thất phế đã thắng sáu trận, đến mức này dù có liều mặt đánh cược cũng không thể xoay chuyển tình thế.

Việc huynh muội nhà họ Huyết ở lại Lang Ẩn Uyên đã là kết cục không thể thay đổi.

Không chỉ không hoàn thành di ngôn của sư phụ, quan trọng hơn là… mất mặt quá đi!

Tận tâm tận lực bồi dưỡng Vô Vi thất tử, cuối cùng lại bị Lang Ẩn thất phế đạp mặt mà chà xát tới chà xát lui, thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn ai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-503.html.]

Đặc biệt là đám Vô Vi thất tử tâm cảnh đã bắt đầu d.a.o động, nếu không vượt qua cú sốc này, tu vi có khả năng dừng lại vĩnh viễn.

Bao công sức bỏ ra coi như đổ sông đổ bể!

Nhưng sự đã rồi, đành phải chấp nhận, Thái Nhất trưởng lão cố giữ bình tĩnh tuyên bố:

“Chúng ta thua rồi. Huyết Vô Ưu, Huyết An Phương, các ngươi có thể ở lại Lang Ẩn Uyên.”

Phượng Khê thầm nghĩ, mấy lão già này dù gì cũng còn chút liêm sỉ, chưa đến mức quá trơ trẽn.

Nàng biết thừa là vậy!

Tuy trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc nói:

“Đa tạ Thái Nhất trưởng lão!

Thật ra Lang Ẩn thất phế chúng ta thắng được lần này cũng là lợi dụng kẽ hở trong quy tắc, có hơi gian lận một chút.

Nếu thực sự đấu công bằng, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của Vô Vi thất tử.

Sau này, chờ chúng ta thành tài, nhất định sẽ tái đấu một trận cho ra trò!”

Đoạn phong chủ của Thiên Xu phong cũng nhanh chóng hùa theo:

“Đúng vậy, Huyết Vô Ưu bọn họ lần này thắng thật sự là may mắn, chỉ là tỷ thí nội bộ, nếu ra ngoài chiến đấu, bọn họ còn thua xa Vô Vi thất tử.”

Mấy vị phong chủ khác cũng lên tiếng phụ họa vài câu.

Lẽ ra đến đây là xong chuyện, nhưng vẫn có người không cam tâm, muốn tìm lại cảm giác ưu việt từ góc khác.

Chanh Diện hơi ngẩng cằm, nói:

“Huyết Vô Ưu, ngươi dám tỷ thí riêng với ta một trận không?”

Ánh mắt Phượng Khê sáng lên:

“Được thôi, nhưng không thể tỷ thí không công! Dù gì cũng phải có chút… lộc lá chứ nhỉ?

Ta nhìn ngươi có vẻ cũng không dư dả gì, vậy đi, đặt cược tròn 1 triệu ma tinh nhé!”

Chanh Diện hừ lạnh một tiếng: “1 triệu thì 1 triệu!”

Nói rồi, dẫn đầu bước vào trận địa tỷ thí.

Đám trưởng lão như Thái Nhất cũng không ngăn cản.

Vì thật ra… họ cũng muốn gỡ gạc lại chút thể diện.

Phượng Khê từ từ bước vào vòng đấu: “Chờ ta chút, ta khởi động cái đã!”

Nói xong liền bắt đầu hô hô ha ha, tay múa chân đá rộn ràng.

Quân Văn đứng bên cạnh còn hăng say hò hét cổ vũ:

“Nhìn xem muội muội ta ra quyền kìa, chiêu nào chiêu nấy tinh diệu vô song! Dù là hải thú cấp Hóa Thần cũng ăn không nổi một cú đ.ấ.m của nàng!”

“Nhìn kìa, chiêu vô ảnh cước của muội ta mạnh ghê chưa! Một chân đá ch/ết mười kẻ không phục!”

Thổi cầu vồng thí thì thôi đi, còn lôi cả Lưu Ảnh thạch ra ghi hình.

Mọi người: “……”

Hai kẻ điên nhỏ mà thôi!

Mười lăm phút sau, Phượng Khê đã luyện xong.

Nàng lau mồ hôi trên trán, quay sang Chanh Diện, nghiêm túc nói:

“Ta nhường huynh ba chiêu, ra tay đi!”

Chanh Diện vui ra mặt!

Có điều, hắn cũng không ngu như Tử Diện và đám kia, rút kinh nghiệm rồi, chẳng nói chẳng rằng liền động thủ luôn.

Phượng Khê nhẹ nhàng nghiêng người né tránh.

Quả nhiên, để huynh ấy ba chiêu thật.

“Chanh Diện, ta chuẩn bị ra tay rồi nha, huynh nhớ cẩn thận đó! Không chừng chỉ một chiêu là ta tiễn huynh ra khỏi vòng luôn á!”

Chanh Diện nghe mà thấy nàng toàn nói vớ vẩn, lần nữa ra chiêu tấn công.

Phượng Khê đem ma khí biến thành Lôi Kiếp, bổ thẳng về phía hắn.

Chanh Diện tuy có chút bất ngờ vì nàng có thể dùng ma khí hóa ra Lôi Kiếp, nhưng cũng chẳng để tâm lắm.

Dù Lôi Kiếp có lợi hại thêm một chút thì đã sao, tu vi đôi bên chênh lệch rõ rành rành, cùng lắm chỉ là muỗi đốt gỗ mục.

Nhưng mà đúng lúc ấy, thần thức hắn bỗng đau nhói!

Lúc hoảng hốt, luồng Lôi Kiếp do ma khí tạo thành lách qua roi ma khí của hắn, bổ thẳng về phía mặt!

Hắn vội vàng né tránh, tuy có hơi chật vật nhưng vẫn tránh được chiêu ấy.

Còn chưa kịp thở phào, Phượng Khê không biết đã vòng ra sau từ lúc nào, một chiêu ma khí Lôi Kiếp bổ thẳng vào sau gáy hắn!

Chanh Diện giật mình, vội bật người nhảy về phía trước, miễn cưỡng thoát được đòn ấy.

Nhưng mà ra vòng.

Thua rồi.

Năm chiêu mà thua.

Thật ra chỉ cần hai chiêu là Phượng Khê đã thắng.

Đến lúc này Chanh Diện mới mơ hồ nhận ra, thì ra Phượng Khê dùng… thần thức công kích.

Dẫu có nằm mơ, hắn cũng không nghĩ tới nàng lại giở chiêu ấy. Dù gì theo đánh giá của hắn, thần thức của Phượng Khê yếu hơn hắn rất nhiều, căn bản là trứng chọi đá.

Ai ngờ, đá nát.

Loading...