Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 504

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:00:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

504. Bảy người thêm một tảng đá cộng lại, cũng không bằng một mình Huyết Vô Ưu.

Chanh Diện tức đến mức suýt phun má/u.

Hắn không cam lòng.

Nếu như hắn có đề phòng, tuyệt đối sẽ không mắc bẫy như vậy!

Sư phụ hắn, Thái Nhị trưởng lão, cũng nhìn ra được tâm tư đồ đệ, liền nhàn nhạt mở lời:

“Huyết Vô Ưu, nghe nói ngươi có thiên phú về luyện đan, hay là cùng Chanh Diện tỷ thí một trận đi?”

Chanh Diện nghe vậy thì mừng rỡ, lập tức phụ họa:

“Đúng đấy, chúng ta so luyện đan đi!”

Phượng Khê chớp chớp đôi mắt:

“Vậy… có tiền không?”

“Vẫn là 1 triệu linh thạch!”

“Tốt lắm!”

Thế là cả đám lại kéo nhau tới phòng luyện đan của Vô Vi Thánh Địa.

Chanh Diện hất cằm đầy kiêu ngạo:

“Ta luyện đan từ trước tới nay không cần ai nhóm lửa giúp. Ngươi chắc không làm nổi đâu nhỉ?”

Phượng Khê thở dài:

“Trước đây thật ra ta chưa từng thử, nhưng hôm nay cũng có thể liều một phen xem sao.”

Chanh Diện thấy thế càng thêm đắc ý, trong lòng tin chắc phần thắng đã nắm gọn trong tay.

Cuộc tỷ thí rất nhanh bắt đầu.

Chanh Diện bắt tay nhóm lửa, bỏ thảo dược vào, luyện đan đâu ra đấy.

Phượng Khê thì khác, nàng lấy vài củ sắn ra nướng bằng hỏa tinh, còn chia cho Sài lão đầu và mấy người khác, bản thân cũng gặm nhồm nhoàm.

Đợi đến khi chỉ còn nửa canh giờ nữa là hết thời gian, nàng mới bắt đầu luyện đan.

Không giống Chanh Diện cẩn trọng từng bước, nàng nhét hết toàn bộ dược liệu vào lò, rồi trực tiếp đánh đan ấn.

Cả đám người nhìn mà lắc đầu liên tục.

Cái này mà gọi là luyện đan à?!

Hai vị Tử trưởng lão và Túy trưởng lão rốt cuộc nghĩ gì mà lại nhận nàng làm đồ đệ chứ?

Mười lăm phút sau, Phượng Khê ung dung dừng tay, bảo rằng mình đã luyện xong.

Mọi người ai nấy đều nghĩ nàng đang nói vớ vẩn.

Ngay sau đó, Chanh Diện cũng luyện xong.

Hắn liếc mắt nhìn Phượng Khê đầy đắc ý, mở nắp lò đan: tỷ lệ thành đan 100%, trong đó sáu viên thượng phẩm, bốn viên trung phẩm.

Thái Nhị trưởng lão vừa lòng gật đầu.

Phượng Khê thì từ tốn mở lò đan của mình.

Tất cả mọi người rướn cổ nhìn vào, chỉ thấy mười viên đan dược tròn vo, đều là thượng phẩm.

Hiện trường lập tức im phăng phắc.

Phượng Khê thở dài một tiếng:

“Lần này phát huy không tốt, chứ bằng không thì đáng ra phải là cực phẩm hết mới phải.”

Mọi người: “……”

Ngươi khoác lác mà cũng không sợ cắn trúng lưỡi à?!

Nhưng phải nói thật, nàng khoác mà có cơ sở khoác thật.

Thiên phú luyện đan của nàng đúng là nghịch thiên!

Sau đó, Phượng Khê tiếp tục "giao lưu hữu hảo" với những người còn lại trong Vô Vi thất tử.

Dù là chế phù, luyện khí hay bày trận, nàng đều khiến đối phương trợn mắt há mồm, á khẩu không trả lời được.

Chỉ riêng ngự thú là không cần so nữa, vụ bướm tiên Thiên Cẩm đã đủ nói lên tất cả.

Vô Vi thất tử chính thức tàn đời.

Bao nhiêu năm tự phụ, bao nhiêu ưu việt, giờ đều thành trò cười.

Ngay cả một tiểu nha đầu mười mấy tuổi cũng không địch lại, vậy bọn họ chẳng phải là phế vật à?!

editor: bemeobosua

Thái Nhất trưởng lão không khỏi thở dài:

“Bảy người thêm một tảng đá cộng lại cũng không bằng một mình Huyết Vô Ưu… Dạy cái nỗi gì!”

Biết vậy ban đầu đã nên nhận nàng làm đồ đệ, đỡ phải phí công phí sức dạy dỗ đám này!

Miễn cưỡng nói mấy câu khách sáo, rồi vẫy tay cho Phượng Khê mấy người rời đi.

Trước khi đi, Phượng Khê cười tít mắt nhìn đám người Vô Vi thất tử:

“Các ngươi trong lòng chắc vẫn không phục đúng không? Khi nào muốn tỷ thí tiếp, cứ gửi tin cho ta, ta gọi là đến!

Không riêng gì ta, ai trong Lang Ẩn thất phế bọn ta cũng được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-504.html.]

Vô Vi thất tử dù bị đả kích nặng trong mấy hạng mục phụ, nhưng vẫn tự cho rằng tu vi áp đảo Phượng Khê.

Chưa kể, còn sáu người khác chưa so cơ mà!

Đặc biệt là Thanh Diện với Tử Diện, trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lôi Tư Đồ Thú và Đào Song Lâm ra đánh một trận cho hả giận!

Thế là… bọn họ gật đầu đồng ý.

Sài lão đầu nheo mắt nhìn Phượng Khê:

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt này… chắc chắn lại không nghĩ chuyện gì tốt đẹp!”

Vô Vi thất tử phen này chắc chắn sẽ bị nàng hố tới thảm thiết.

Không chừng cả sư phụ tụi nó cũng bị đào lên khỏi quan tài!

Mà hiện tại, ông càng để tâm đến chuyện khác, làm sao moi được từ Phượng Khê nhiều phí “phong khẩu” nhất có thể!

Đám người còn chưa rời khỏi thánh địa, thì Phong chủ Thiên Xu phong, Đoạn phong chủ đã lên tiếng:

“Vô Ưu à, con vừa đến đảo lại về đúng ngay Thiên Xu phong, cũng là một loại duyên phận.

Theo lý thì phong chủ không thu đồ đệ, nhưng ta rất ưng bụng con, muốn nhận con làm đệ tử, con đồng ý chứ?”

Phượng Khê làm bộ ngượng ngùng nói sẽ xin ý kiến mười vị sư phụ còn lại trước, thuận tiện quét thêm một đợt hảo cảm.

editor: bemeobosua

Dư phong chủ của Ngọc Hành phong ho khan hai tiếng, chen lời:

“Vô Ưu à, ta cũng định nhận con làm đồ đệ đấy, tiện thể nói luôn một thể đi!”

Đoạn phong chủ: “……”

Ông chơi bẩn vậy đó hả?!

Vạn phong chủ của Thiên Quyền phong cười ha hả:

“Tính cả ta nữa!”

Khổng phong chủ của Thiên Cơ phong cũng cười lớn:

“Còn ta cũng không thể thiếu phần!”

Chớp mắt một cái, sáu trong bảy vị phong chủ đều đòi nhận Phượng Khê làm đồ đệ.

Chỉ còn lại mỗi Đỗ phong chủ của Thiên Toàn phong chưa nói gì.

Ông ta phải xây dựng tâm lý một lúc lâu, cuối cùng mới cắn răng nói:

“Tiểu Vô Ưu à, trước kia ta có hiểu nhầm con chút đỉnh, cũng từng nói mấy câu khó nghe. Nhưng ta vẫn luôn thấy con là đứa nhỏ tốt.

Giờ con đã bái họ làm sư phụ cả rồi, thêm một người như ta chắc cũng chẳng sao?

Mà ta thấy ca ca con cũng không tệ, thôi thì huynh muội các con ta nhận cả!”

Quân Văn: “……”

Á đù, lại còn muốn thu cả ta nữa hả?!

Ta phải báo cáo sư phụ Nam Cung mới được, người là người tôn sư trọng đạo, chắc sẽ hiểu cho ta!

Trong lòng hắn thầm gửi lời nhắn xa về phía Tiêu Bách Đạo:

“Sư phụ ơi, thứ lỗi cho đồ nhi bất hiếu! Con đã che giấu không nổi hào quang của mình nữa rồi!

Người ta đã bắt đầu tranh giành con rồi đó!

Con không còn là lão ngũ lười biếng vô tích sự của người nữa!

Con… có tiền đồ rồi!”

Bên phía Nam Cung trưởng lão nhận được truyền tin, dù trong lòng ê ẩm như bị chanh vắt, nhưng vẫn đồng ý.

Một phần vì không tiện từ chối trước mặt các phong chủ.

Phần khác… cũng vì nghĩ cho tương lai của đồ đệ mình.

Sài lão đầu đứng một bên âm thầm suy nghĩ:

“Nha đầu này là chạy tới Lang Ẩn Uyên để làm gì? Đăng ký sỉ hàng à?!”

Ai đời lại bái liền một hơi mười bảy cái sư phụ, mà toàn là cao thủ đỉnh cấp của Lang Ẩn Uyên mới khiếp!

Lúc này, ông nhớ đến chuyện Phượng Khê cố tình khích Vô Vi thất tử đến tìm nàng tỷ thí sau này.

Chẳng lẽ nàng còn định nhắm tới cả bảy vị thái thượng trưởng lão?!

Muốn bái họ làm sư phụ nốt?!

Nha đầu này… đúng là dám nghĩ thật!

Mà Phượng Khê đúng là tính như vậy thật.

Nếu học được hết tuyệt kỹ của bảy vị thái thượng trưởng lão kia, nàng chẳng phải là ánh sáng hy vọng của Ma tộc hay sao?!

Còn chuyện có quá nhiều sư phụ?

Chuyện nhỏ!

Chẳng nói đâu xa, sau này nếu gặp chuyện khó, nàng chỉ cần hô một tiếng "sư phụ cứu mạng", mười mấy vị sẽ cùng kéo tới.

Hội đồng!

Hỗn chiến!

Cần gì võ đức!

Loading...